(Danong.com) Từ “tình yêu” mang rất nhiều ý nghĩa cảm xúc khác nhau; làm nhân đôi niềm vui và vơi đi nỗi buồn một cách kì diệu. Tình yêu cũng là một trong những thành phần tạo nên thành công của hôn nhân. Đối với một số người, nói yêu một người dễ hơn rất nhiều việc bạn thể hiện ra điều đó bằng hành động.
Đây là một vấn đề trong rất nhiều mối quan hệ yêu đương và cả trong hôn nhân. Một số người cảm thấy cần những hành động cụ thể mới thấy an tâm là mình đang thực sự được yêu. Nhưng có năm ngôn ngữ tình yêu khác được thể hiện qua năm giác quan mà bạn chưa biết.
Thị giác
Mỗi ngày bạn đều thấy người bạn đời nhưng bạn có thật sự nhìn người ấy chưa? Bạn có chú ý đến những thay đổi ở bạn đời và khen ngợi không? Mọi người có thể nói đó cũng không là tất cả những gì họ cần, nhưng ít nhất bạn cũng cần phải nhìn thấy những thay đổi tích cực để còn kịp nhận ra rằng bạn vẫn chưa đánh mất đi những đam mê, quyến rũ với người phối ngẫu. Chắc chắn người ấy sẽ rất hạnh phúc nếu bạn thật sự quan tâm.
Vị giác
Bạn từng nghe câu con đường đến trái tim phải đi qua dạ dày, và điều này hoàn toàn đúng. Vị giác quan trọng không kém trong tình yêu. Sự hòa hợp về sở thích ăn uống, khẩu vị sẽ là chất xúc tác để cả hai thể hiện tình yêu của mình qua những bữa ăn mà tự tay cả hai làm cho đối phương thưởng thức. Sự đồng điệu về mặt này cũng hun đúc cho mối quan hệ duy trì và phát triển.
Khứu giác
Giác quan này cũng khá quan trọng. Mùi hương con người là một dấu ấn khó phai và sẽ là tác nhân kéo cả hai cá thể lại gần nhau hơn. Do vậy, giữ cơ thể sạch sẽ với những mùi hương dịu nhẹ từ lotion hay nước hoa hoặc thậm chí là mùi hương từ chính cơ thể bạn cũng là một yếu tố để quyến rũ người bạn đời, khiến đối phương thấy không thể thiếu bạn.
Xúc giác
Sự tiếp xúc về mặt thể xác cũng là một trong những ngôn ngữ tình yêu và rất quan trọng cho một tình yêu phát triển, từ cái ôm, nụ hôn, sự âu yếm và hơn cả là tình dục. Mỗi người chúng ta phản ứng với xúc giác rất khác nhau, nên đừng ngại bỏ công tìm hiểu sở thích xúc giác của người bạn đời. Một cái chạm đầy yêu thương có giá trị rất mạnh
Thính giác
Chúng ta có hai cái tai nhưng chỉ có một cái miệng, có nghĩa là chúng ta cần nghe nhiều hơn là nói nhưng mấy ai chú ý đến điều này. Dường như có quá nhiều lời nói và không đủ sự lắng nghe. Bạn có bao giờ chủ động lắng nghe những tâm sự thường ngày của bạn đời hay chỉ nghe cho có? Chúng ta chỉ nghe những gì chúng ta muốn chứ không nghe những gì mà người bạn đời muốn.
Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011
Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011
Chọn người yêu tôi hay tôi yêu?
Tôi tên Đạt, quê ở Hải Dương. Tôi gặp và yêu một người con gái có cái tên rất đẹp, Dĩnh Tường. Thú thật, chúng tôi gặp nhau trong một trường hợp không mấy đặc biệt. Tôi theo chân thằng bạn đến gặp người yêu của nó, và Dĩnh Tường là bạn thân của cô ấy.
Thoạt đầu, tôi khá ấn tượng với Dĩnh Tường bởi vẻ ngoài xinh đẹp, không rực rỡ nhưng rất dịu dàng, lại còn thông minh và tốt bụng. Dĩnh Tường có nghề nghiệp danh giá, cô ấy có thể chọn nhiều người khác tốt hơn tôi rất nhiều. Tôi chỉ là một kỹ sư mới ra trường, không sự nghiệp, không tài sản. Ngoại hình vừa đủ, có chút sáng láng. Nhưng cô ấy lại yêu tôi thật lòng. “Em không thể tưởng tượng được một ngày sống không có anh”, “Sẽ có một ngày em yêu anh còn hơn bản thân mình”. Điều đó làm tôi thật sự xúc động.
Cô ấy được lòng cả gia đình tôi. Họ hàng tôi ai cũng bảo sao một thằng khờ khạo như tôi lại chọn được cô người yêu khéo thế. Dĩnh Tường cũng nhiều lần đưa tôi về ra mắt gia đình. Cuộc sống của chúng tôi có lẽ không còn gì hạnh phúc hơn. Chúng tôi yêu nhau được 5 năm thì ông chủ cử tôi ra ngoài Lạng Sơn học tập kinh nghiệm. Tại đó, tôi đã gặp Huyền. Khác với Tường, cô gái quá ư dịu dàng, điềm tĩnh, luôn biết cách giải quyết mọi chuyện, Huyền sôi nổi, hoạt bát, tinh nghịch và luôn biết cách làm cho tôi cười. Ở bên Huyền, tôi cảm thấy thời gian thật hạnh phúc. Tôi gần như quên mất Tường, quên cả những gì chúng tôi từng có. Đến một ngày, tôi nhận ra, tôi có lẽ... đã yêu Huyền mất rồi.
Nhưng tôi không đánh mất lý trí. Có lẽ tôi yêu Huyền, nhưng với Tường, tôi cũng còn cái nghĩa. Tôi hiểu tôi còn một gia đình, một người yêu chờ ngày tôi lấy cô ấy về làm vợ. Cô ấy đã trao tất cả những gì quý giá nhất cho tôi, ở bên tôi một thời gian rất dài, chia sẻ với tôi những gì đắng cay nhất. Tôi đủ thông minh để hiểu rằng, bị phụ bạc là điều tàn nhẫn như thế nào. Tôi quyết định trở về bên Tường, cắt đứt mọi liên lạc với Huyền.
Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Ở bên Tường, nhưng không lúc nào tôi thôi nghĩ về Huyền. Đôi lúc, tôi thấy Tường nhìn mình bằng ánh mắt rất khác, muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi. Tôi sợ Tường biết được mọi chuyện. Cô ấy thừa thông minh để hiểu hết tâm tư của tôi. Nhưng... có lẽ cô ấy muốn cho tôi một cơ hội để giải thích. Mẹ tôi giục tôi cưới Tường, mẹ bảo nếu không nhanh tay thì cô con dâu quý hóa sẽ bị người ta cướp mất. Tôi biết mẹ cũng mong có cháu lắm rồi. Tôi thưa chuyện với gia đình của Dĩnh Tường. Hai họ đều đồng ý.
Một ngày, tôi đang bàn bạc về lễ cưới thì Huyền đến gặp tôi. Tôi khá bất ngờ, nhưng Huyền lại ôm chặt lấy tôi và khóc. Huyền bảo nếu thiếu tôi thì cô ấy không thể sống được. Cô ấy không thể mất tôi được. Giây phút đó, tôi đã có quyết định. Tôi đón Tường sau chuyến công tác dài một tuần ở Đà Lạt. Cô ấy ôm chầm lấy tôi ngay lúc gặp, tôi cảm nhận được niềm vui từ cô ấy. Tôi dẫn Tường đi ăn tại một nhà hàng quen thuộc. Đợi khi cô ấy đã ăn xong, tôi lấy hết can đảm, nói:
- Mình chia tay đi.
Đôi đũa rơi xuống, cô ấy nhìn tôi chăm chăm. Gương mặt không chút cảm xúc. Xưa nay, Dĩnh Tường luôn là người che giấu cảm xúc rất tốt. Nhưng tôi biết là cô ấy rất đau, có cái gì đó vừa vỡ trong mắt cô ấy.
- Anh chắc chứ? Anh đã yêu người khác chứ gì? - Giọng cô ấy lạc đi.
Tôi không dám nhìn cô ấy. Chúng tôi ngồi với nhau một lúc lâu, chừng 2 tiếng đồng hồ. Cô ấy không than khóc, không gào thét, không trách cứ, chỉ im lặng. Tôi sợ sự im lặng này. Một lát sau, gượng nở nụ cười, cô ấy nói:
- Hôm nay, em đã định thông báo cho anh biết một tin bất ngờ. Nhưng không ngờ anh còn làm tốt hơn cả em. Tin này “đặc biệt” đến nỗi em tiếp nhận không được tốt lắm. Dù sao thì cũng chúc anh hạnh phúc.
Mắt đỏ hoe, cô ấy ôm lấy áo khoác rời khỏi nhà hàng sau khi để lại cho tôi một tờ giấy. Tôi ngồi yên, chờ cho không gian lặng đi rồi mới từ từ mở tờ giấy ra xem: “Giấy khám thai” - Tôi chết đứng.
Theo như giấy báo thì Dĩnh Tường đã có thai hơn hai tháng, và tôi chắc chắn rằng đó là con của tôi chứ không phải ai khác. Thảo nào mấy hôm trước cô ấy cứ buồn nôn và than nhức đầu... Nhưng tại sao lại là lúc này?
Thời gian sau đó, Tường gần như tránh mặt tôi, tắt cả điện thoại. Tôi liên lạc với gia đình cô ấy thì biết cô ấy đã dọn ra nơi khác, còn đề nghị hoãn lễ cưới vì lý do công việc. Cô ấy chưa nói với ai chuyện của chúng tôi cả. Tôi biết cô ấy làm vậy là vì tôi, không muốn tôi mang tiếng xấu với mọi người. Tôi chìm đắm trong men rượu. Chỉ có Huyền ở bên cạnh an ủi tôi. Tôi không biết mình đang làm gì, lẫn lộn giữa tình cảm của hai người con gái.
Mẹ tôi tìm ra tôi. Bà mắng tôi rất dữ dội và còn mắng cả Huyền. Bà đã biết chuyện của tôi và Dĩnh Tường, kể cả cái thai nữa. Bà ép tôi về nhà và phải chịu trách nhiệm với cô ấy. Bà mắng tôi là kẻ tệ bạc, sở khanh, làm con gái người ta mang bầu rồi bây giờ không chịu trách nhiệm. Qua mẹ, tôi biết gần hai tháng nay Dĩnh Tường không về nhà, nhưng vẫn gọi điện cho gia đình. Tôi chần chừ không đi thì được nhận một cái tát “miễn phí”. Bà ra tối hậu thư, nếu tôi không về thì coi như không còn là con của bà nữa.
Tối hôm đó, lúc tôi đang rối bời thì lần đầu tiên, Tường chủ động nhắn tin cho tôi: “Em biết tình cảm của chúng ta không còn như xưa nữa. Anh đã yêu người khác. Nếu như anh thật sự còn yêu em, hai đứa mình sẽ làm đám cưới. Còn không, anh cứ tự do đến với người ta, em không phiền trách gì đâu bởi em không cần một người chồng hữu danh vô thực. Anh càng không cần phải chịu trách nhiệm với em. Con em, em lo”.
Tôi run rẩy khi nhận được tin của cô ấy. Tôi bấm nút gọi, cứ sợ là cô ấy lại tắt máy nhưng không ngờ Dĩnh Tường lại chịu nghe. Cô ấy bảo tôi không cần phải xin lỗi đâu. Cô ấy biết tôi đang yêu ai và còn chúc mừng tôi...
Cô ấy cúp máy, nhưng tôi đã nhận ra giọng nói chỉ chực òa khóc của Dĩnh Tường. Tôi rối lắm. Tôi không nỡ đối xử với cô ấy như vậy. Tường chỉ mới 26 tuổi, tôi không thể hủy hoại cô ấy, để mặc cô ấy gánh búa rìu dư luận “không chồng mà đã có con". Tôi càng không muốn nhìn thấy cảnh đứa trẻ sinh ra không có cha. Đó là giọt máu của tôi.
Nhưng làm vậy thì lại có lỗi với Huyền, tôi yêu cô ấy. Một tình cảm lớn hơn tình cảm trước nay tôi dành cho Tường. Đi không nỡ, ở không đành. Bên tình bên nghĩa, tôi biết phải làm thế nào đây?
Thoạt đầu, tôi khá ấn tượng với Dĩnh Tường bởi vẻ ngoài xinh đẹp, không rực rỡ nhưng rất dịu dàng, lại còn thông minh và tốt bụng. Dĩnh Tường có nghề nghiệp danh giá, cô ấy có thể chọn nhiều người khác tốt hơn tôi rất nhiều. Tôi chỉ là một kỹ sư mới ra trường, không sự nghiệp, không tài sản. Ngoại hình vừa đủ, có chút sáng láng. Nhưng cô ấy lại yêu tôi thật lòng. “Em không thể tưởng tượng được một ngày sống không có anh”, “Sẽ có một ngày em yêu anh còn hơn bản thân mình”. Điều đó làm tôi thật sự xúc động.
Cô ấy được lòng cả gia đình tôi. Họ hàng tôi ai cũng bảo sao một thằng khờ khạo như tôi lại chọn được cô người yêu khéo thế. Dĩnh Tường cũng nhiều lần đưa tôi về ra mắt gia đình. Cuộc sống của chúng tôi có lẽ không còn gì hạnh phúc hơn. Chúng tôi yêu nhau được 5 năm thì ông chủ cử tôi ra ngoài Lạng Sơn học tập kinh nghiệm. Tại đó, tôi đã gặp Huyền. Khác với Tường, cô gái quá ư dịu dàng, điềm tĩnh, luôn biết cách giải quyết mọi chuyện, Huyền sôi nổi, hoạt bát, tinh nghịch và luôn biết cách làm cho tôi cười. Ở bên Huyền, tôi cảm thấy thời gian thật hạnh phúc. Tôi gần như quên mất Tường, quên cả những gì chúng tôi từng có. Đến một ngày, tôi nhận ra, tôi có lẽ... đã yêu Huyền mất rồi.
Nhưng tôi không đánh mất lý trí. Có lẽ tôi yêu Huyền, nhưng với Tường, tôi cũng còn cái nghĩa. Tôi hiểu tôi còn một gia đình, một người yêu chờ ngày tôi lấy cô ấy về làm vợ. Cô ấy đã trao tất cả những gì quý giá nhất cho tôi, ở bên tôi một thời gian rất dài, chia sẻ với tôi những gì đắng cay nhất. Tôi đủ thông minh để hiểu rằng, bị phụ bạc là điều tàn nhẫn như thế nào. Tôi quyết định trở về bên Tường, cắt đứt mọi liên lạc với Huyền.
Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Ở bên Tường, nhưng không lúc nào tôi thôi nghĩ về Huyền. Đôi lúc, tôi thấy Tường nhìn mình bằng ánh mắt rất khác, muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi. Tôi sợ Tường biết được mọi chuyện. Cô ấy thừa thông minh để hiểu hết tâm tư của tôi. Nhưng... có lẽ cô ấy muốn cho tôi một cơ hội để giải thích. Mẹ tôi giục tôi cưới Tường, mẹ bảo nếu không nhanh tay thì cô con dâu quý hóa sẽ bị người ta cướp mất. Tôi biết mẹ cũng mong có cháu lắm rồi. Tôi thưa chuyện với gia đình của Dĩnh Tường. Hai họ đều đồng ý.
Một ngày, tôi đang bàn bạc về lễ cưới thì Huyền đến gặp tôi. Tôi khá bất ngờ, nhưng Huyền lại ôm chặt lấy tôi và khóc. Huyền bảo nếu thiếu tôi thì cô ấy không thể sống được. Cô ấy không thể mất tôi được. Giây phút đó, tôi đã có quyết định. Tôi đón Tường sau chuyến công tác dài một tuần ở Đà Lạt. Cô ấy ôm chầm lấy tôi ngay lúc gặp, tôi cảm nhận được niềm vui từ cô ấy. Tôi dẫn Tường đi ăn tại một nhà hàng quen thuộc. Đợi khi cô ấy đã ăn xong, tôi lấy hết can đảm, nói:
- Mình chia tay đi.
Đôi đũa rơi xuống, cô ấy nhìn tôi chăm chăm. Gương mặt không chút cảm xúc. Xưa nay, Dĩnh Tường luôn là người che giấu cảm xúc rất tốt. Nhưng tôi biết là cô ấy rất đau, có cái gì đó vừa vỡ trong mắt cô ấy.
- Anh chắc chứ? Anh đã yêu người khác chứ gì? - Giọng cô ấy lạc đi.
Tôi không dám nhìn cô ấy. Chúng tôi ngồi với nhau một lúc lâu, chừng 2 tiếng đồng hồ. Cô ấy không than khóc, không gào thét, không trách cứ, chỉ im lặng. Tôi sợ sự im lặng này. Một lát sau, gượng nở nụ cười, cô ấy nói:
- Hôm nay, em đã định thông báo cho anh biết một tin bất ngờ. Nhưng không ngờ anh còn làm tốt hơn cả em. Tin này “đặc biệt” đến nỗi em tiếp nhận không được tốt lắm. Dù sao thì cũng chúc anh hạnh phúc.
Mắt đỏ hoe, cô ấy ôm lấy áo khoác rời khỏi nhà hàng sau khi để lại cho tôi một tờ giấy. Tôi ngồi yên, chờ cho không gian lặng đi rồi mới từ từ mở tờ giấy ra xem: “Giấy khám thai” - Tôi chết đứng.
Theo như giấy báo thì Dĩnh Tường đã có thai hơn hai tháng, và tôi chắc chắn rằng đó là con của tôi chứ không phải ai khác. Thảo nào mấy hôm trước cô ấy cứ buồn nôn và than nhức đầu... Nhưng tại sao lại là lúc này?
Thời gian sau đó, Tường gần như tránh mặt tôi, tắt cả điện thoại. Tôi liên lạc với gia đình cô ấy thì biết cô ấy đã dọn ra nơi khác, còn đề nghị hoãn lễ cưới vì lý do công việc. Cô ấy chưa nói với ai chuyện của chúng tôi cả. Tôi biết cô ấy làm vậy là vì tôi, không muốn tôi mang tiếng xấu với mọi người. Tôi chìm đắm trong men rượu. Chỉ có Huyền ở bên cạnh an ủi tôi. Tôi không biết mình đang làm gì, lẫn lộn giữa tình cảm của hai người con gái.
Mẹ tôi tìm ra tôi. Bà mắng tôi rất dữ dội và còn mắng cả Huyền. Bà đã biết chuyện của tôi và Dĩnh Tường, kể cả cái thai nữa. Bà ép tôi về nhà và phải chịu trách nhiệm với cô ấy. Bà mắng tôi là kẻ tệ bạc, sở khanh, làm con gái người ta mang bầu rồi bây giờ không chịu trách nhiệm. Qua mẹ, tôi biết gần hai tháng nay Dĩnh Tường không về nhà, nhưng vẫn gọi điện cho gia đình. Tôi chần chừ không đi thì được nhận một cái tát “miễn phí”. Bà ra tối hậu thư, nếu tôi không về thì coi như không còn là con của bà nữa.
Tối hôm đó, lúc tôi đang rối bời thì lần đầu tiên, Tường chủ động nhắn tin cho tôi: “Em biết tình cảm của chúng ta không còn như xưa nữa. Anh đã yêu người khác. Nếu như anh thật sự còn yêu em, hai đứa mình sẽ làm đám cưới. Còn không, anh cứ tự do đến với người ta, em không phiền trách gì đâu bởi em không cần một người chồng hữu danh vô thực. Anh càng không cần phải chịu trách nhiệm với em. Con em, em lo”.
Tôi run rẩy khi nhận được tin của cô ấy. Tôi bấm nút gọi, cứ sợ là cô ấy lại tắt máy nhưng không ngờ Dĩnh Tường lại chịu nghe. Cô ấy bảo tôi không cần phải xin lỗi đâu. Cô ấy biết tôi đang yêu ai và còn chúc mừng tôi...
Cô ấy cúp máy, nhưng tôi đã nhận ra giọng nói chỉ chực òa khóc của Dĩnh Tường. Tôi rối lắm. Tôi không nỡ đối xử với cô ấy như vậy. Tường chỉ mới 26 tuổi, tôi không thể hủy hoại cô ấy, để mặc cô ấy gánh búa rìu dư luận “không chồng mà đã có con". Tôi càng không muốn nhìn thấy cảnh đứa trẻ sinh ra không có cha. Đó là giọt máu của tôi.
Nhưng làm vậy thì lại có lỗi với Huyền, tôi yêu cô ấy. Một tình cảm lớn hơn tình cảm trước nay tôi dành cho Tường. Đi không nỡ, ở không đành. Bên tình bên nghĩa, tôi biết phải làm thế nào đây?
Theo Afamily
Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011
Khi vợ vắng nhà
Vợ đi công tác đột xuất một tuần, chồng ở nhà chăm sóc Bin. Hí hửng vì có nhiều thời gian tự do cho hai cha con vẫy vùng, xem phim, ngủ nướng, bày bừa nhưng chỉ chừng hai ngày là… chồng nản.
Nào là thanh lý đống đồ chơi bừa bãi của con, rửa xoong nồi, chén dĩa, đưa con đi học, đón con về, nấu nướng, giặt giũ… Vậy mới biết vợ mình “siêu” như thế nào, giữa bộn bề việc công ty mà còn lo cho cha con chu toàn nữa.
6:00: Hai cha con trốn tập thể dục, không có vợ ở nhà, “lợi dụng” ngủ nướng thêm chút nữa.
6:20: Trễ giờ rồi. Lật đật dỗ Bin vệ sinh, ăn sáng, chồng lại lăng xăng chuẩn bị quần áo đi học cho con, đồng phục đi làm cho mình. Trước khi đi, vợ chỉ kịp ủi cho cha con mấy bộ quần áo, giờ phải “tự xử” thôi. Cái vụ ủi quần áo này chao ôi là vất vả, mồ hôi chồng cứ túa ra như tắm mà quần tây vẫn không ra li, áo sơ mi vẫn không hết nhăn. Bin cứ réo: “Ba ơi, quần con xong chưa, áo con sao còn nhăn thế này?”. Sao những ngày có vợ ở nhà lại bình yên và dễ chịu thế!
6:40: Trễ giờ học của con 10 phút chỉ vì cái quần, cái áo!
7:00: Chồng ra quán cà phê ngồi… ngẫm lại xem tại sao sáng nay đưa Bin đi học trễ. Vợ mà về thế nào cũng nghe cô giáo phàn nàn, ngại quá! Nhìn lại mình thấy cũng… te tua, chẳng bóng mượt, chỉnh tề như lúc có vợ ở nhà.
18:30: Chính thức trổ tài nấu nướng. Hôm nay ăn nhẹ nhàng và đơn giản thôi, trứng chiên, rau luộc. Mặt Bin buồn hiu vì mới hôm qua ba còn cho ăn đùi gà chiên nước nắm (mua ngoài tiệm) mà hôm nay… xuống cấp quá! Đành chịu, mẹ mà biết cha con mình ăn cơm tiệm 3-4 ngày liền thì mẹ sẽ “ca” bài vệ sinh an toàn thực phẩm cho xem.
20:00: Vật vã với việc cho Bin ăn xong và dọn dẹp, giờ phải “xử lý” đống đồ 3 ngày chưa giặt trước khi nó… bốc mùi. Cái này thì nhanh, bỏ đồ vào máy giặt và bấm nút, ra ngồi xem bóng đá, lát nữa vào phơi là xong. Tính ra chỉ có việc này là chồng làm “ngon lành” nhất.
21:00: Rất đúng giờ, máy vừa giặt xong là chồng lẹ làng lấy quần áo ra phơi cho nhanh để còn đi ngủ. Nhớ lời vợ dặn: máy giặt xong là phải phơi ngay, không thì quần áo nhăn lắm. Nhưng ai ngờ mớ quần áo giặt xong lại nhăn nheo, xoắn tít vào nhau thế này, nhìn thôi đã thấy mất hứng, lại phải gỡ từng cái ra để phơi nữa chứ. Trước tới giờ, việc giặt giũ toàn vợ lo, giờ mới “ngộ” ra cớ sự là tại cái mớ quần áo “khủng khiếp” giặt bằng máy này làm vợ phải vất vả, lo toan. Chồng thật vô tâm quá!
23:00: Nằm mãi mà không ngủ được, nghĩ đến vợ đã vất vả bao lâu nay. Từ giờ chồng cũng sẽ đảm đang, không ỷ lại vào vợ nữa. Chỉ cần thế thôi, vợ chồng mình cũng đã vui lắm rồi, vợ nhỉ?
Nào là thanh lý đống đồ chơi bừa bãi của con, rửa xoong nồi, chén dĩa, đưa con đi học, đón con về, nấu nướng, giặt giũ… Vậy mới biết vợ mình “siêu” như thế nào, giữa bộn bề việc công ty mà còn lo cho cha con chu toàn nữa.
6:00: Hai cha con trốn tập thể dục, không có vợ ở nhà, “lợi dụng” ngủ nướng thêm chút nữa.
6:20: Trễ giờ rồi. Lật đật dỗ Bin vệ sinh, ăn sáng, chồng lại lăng xăng chuẩn bị quần áo đi học cho con, đồng phục đi làm cho mình. Trước khi đi, vợ chỉ kịp ủi cho cha con mấy bộ quần áo, giờ phải “tự xử” thôi. Cái vụ ủi quần áo này chao ôi là vất vả, mồ hôi chồng cứ túa ra như tắm mà quần tây vẫn không ra li, áo sơ mi vẫn không hết nhăn. Bin cứ réo: “Ba ơi, quần con xong chưa, áo con sao còn nhăn thế này?”. Sao những ngày có vợ ở nhà lại bình yên và dễ chịu thế!
6:40: Trễ giờ học của con 10 phút chỉ vì cái quần, cái áo!
7:00: Chồng ra quán cà phê ngồi… ngẫm lại xem tại sao sáng nay đưa Bin đi học trễ. Vợ mà về thế nào cũng nghe cô giáo phàn nàn, ngại quá! Nhìn lại mình thấy cũng… te tua, chẳng bóng mượt, chỉnh tề như lúc có vợ ở nhà.
18:30: Chính thức trổ tài nấu nướng. Hôm nay ăn nhẹ nhàng và đơn giản thôi, trứng chiên, rau luộc. Mặt Bin buồn hiu vì mới hôm qua ba còn cho ăn đùi gà chiên nước nắm (mua ngoài tiệm) mà hôm nay… xuống cấp quá! Đành chịu, mẹ mà biết cha con mình ăn cơm tiệm 3-4 ngày liền thì mẹ sẽ “ca” bài vệ sinh an toàn thực phẩm cho xem.
20:00: Vật vã với việc cho Bin ăn xong và dọn dẹp, giờ phải “xử lý” đống đồ 3 ngày chưa giặt trước khi nó… bốc mùi. Cái này thì nhanh, bỏ đồ vào máy giặt và bấm nút, ra ngồi xem bóng đá, lát nữa vào phơi là xong. Tính ra chỉ có việc này là chồng làm “ngon lành” nhất.
21:00: Rất đúng giờ, máy vừa giặt xong là chồng lẹ làng lấy quần áo ra phơi cho nhanh để còn đi ngủ. Nhớ lời vợ dặn: máy giặt xong là phải phơi ngay, không thì quần áo nhăn lắm. Nhưng ai ngờ mớ quần áo giặt xong lại nhăn nheo, xoắn tít vào nhau thế này, nhìn thôi đã thấy mất hứng, lại phải gỡ từng cái ra để phơi nữa chứ. Trước tới giờ, việc giặt giũ toàn vợ lo, giờ mới “ngộ” ra cớ sự là tại cái mớ quần áo “khủng khiếp” giặt bằng máy này làm vợ phải vất vả, lo toan. Chồng thật vô tâm quá!
23:00: Nằm mãi mà không ngủ được, nghĩ đến vợ đã vất vả bao lâu nay. Từ giờ chồng cũng sẽ đảm đang, không ỷ lại vào vợ nữa. Chỉ cần thế thôi, vợ chồng mình cũng đã vui lắm rồi, vợ nhỉ?
Theo PNO
Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011
Lovebus, tình yêu và duyên số
(Danong.com) Khi chúng ta vô tình gặp ai đó trên đường đi, cười với họ một nụ cười hay thậm chí là va quẹt xe với người đó để phải cau có, càu nhàu nhau thì dù yêu mến nhau hay thù ghét nhau thì chung quy lại vẫn là một chữ DUYÊN. Có lẽ ở kiếp trước chúng ta đã nợ nhau để rồi kiếp này gặp lại để trả hết những thứ cần phải trả. Và trong tình yêu cũng thế, có điều chúng ta phải trả nhiều hơn những tình cảm khác có khi phải trả đến hết cả cuộc đời…
Nói về "duyên số" trong tình yêu dường như là hơi duy tâm và có phần sến sến như mấy phim tình yêu dài tập của Hàn Quốc. Nhưng trong tình yêu mà không sến thì chẳng khác nào trồng cây không tưới nước.
Nếu không có duyên gặp gỡ nhau thì làm sao mà nảy sinh được tình yêu, làm sao có thể yêu nhau để rồi có được những câu chuyện tình yêu từ lãng mạn đến khô cằn rồi thăng hoa trong hạnh phúc hay ngõ cụt tối tăm…
Nếu được hỏi “Bạn có tin vào duyên số không?” chắc hẳn sẽ rất nhiều người trả lời là “có” và thậm chí họ có thể dẫn chứng rất hùng hồn.
Tất cả những hạnh phúc hay bất hạnh của cuộc sống người ta có thể nói do ý ông Trời hay chép miệng bào rằng do ”duyên số”, “số phận”, hay là “định mệnh”. Người đang ấm êm hạnh phúc thì vui cười bảo rằng “cảm ơn ông Trời đã đưa anh (em) đến bên em (Anh)”. Người đang đau khổ, thất vọng, buồn chán vì thất tình thì cũng lắc đầu thở dài “Âu cũng vì cái duyên cái số nó thế….”.
Vậy, duyên số trong tình yêu là cái gì mà có sức mạnh ghê gớm đến thế?
Chúng ta thường nghĩ về định mệnh, duyên số như một sức mạnh siêu nhiên nào đó mà ta không kiểm soát được. Nhưng ngẫm nghĩ lại, những chuyện dang dở theo kiểu “không ai hiểu vì sao tình yêu tan vỡ/như hoa ven mặt hồ tàn theo gió mùa thu” đâu có là bao, mà thường đi kèm với những tiếng “giá như”: “Giá như ngày đó anh đừng vô tâm như thế”, “Giá như em không trẻ con như thế”, “Giá như chúng mình chịu hiểu nhau hơn” …
Có một người hay nói rằng: “Trên đời này chỉ có hai tình cảm là vô điều kiện. Đó là tình yêu thương của cha mẹ dành cho con cái và tình yêu sét đánh. Còn mọi thứ tình cảm trên đời này đều có điều kiện cả”. Nghe sao mà … phũ phàng. Nhưng thực ra, biết như vậy không phải là để cảm thấy cuộc đời này sao mà thực dụng quá, mà biết như vậy là để hiểu rằng để có một mối quan hệ đẹp và bền vững, ta phải thực sự biết cách bồi đắp. Đó không phải là một thứ từ trên trời rơi xuống hay được ban tặng ngẫu nhiên, mà là “quả ngọt” gặt hái được sau rất nhiều nỗ lực yêu thương, quan tâm, chia sẻ, và cả kiên nhẫn, tha thứ.
Nói cách khác, giữa hai con người, giữa hai trái tim luôn luôn có một khoảng cách nào đó. Và chính ta phải là người “xây cầu” để đến được, và để gìn giữ trái tim của người mà ta yêu thương. Nếu chỉ mới bắc xong một nhịp cầu rồi ta nhởn nhơ đứng đó ngắm mây gió, hoặc xây qua quít vội vàng, thì lắm khi cầu chưa xây xong mà giông bão đã kéo đến, hay cầu vừa xong thì đã gãy. Khi ấy, ta lại thường đổ lỗi cho định mệnh, mà nào biết rằng định mệnh được sinh ra và thành hình trong chính cái giây phút ta xây từng nhịp cầu. Định mệnh nằm trong chính tay ta!
Có thể có ai đó sẽ phản bác quan điểm này và cho rằng đó chỉ là quan điểm của một kẻ lý trí và dám ngông nghênh thách thức số phận. Tôi cũng không dám chắc là mình tin 100% vào quan điểm đó. Nhưng tôi thích nghĩ về định mệnh theo cách như thế, bởi nó nhắc ta phải yêu thương nhiều hơn, và phải nỗ lực để trở thành một con người xứng đáng hơn với những yêu thương mà ta may mắn được đón nhận từ những người thân yêu của mình.
Chỉ cần chừng đó thôi, có thể sẽ khiến “cây cầu định mệnh” của ta rất khác!
Lovebus (*) - chuyến xe hồng tình yêu giống như một “cây cầu định mệnh” đưa những người trẻ từ khắp nơi trên đất nước Việt Nam gặp nhau đề rồi họ yêu nhau, nảy sinh những câu chuyện tình tay ba, tay tư đầy kịch tính. Có cả những niềm hạnh phúc cùng nhau tay trong tay bắt đầu những chuỗi ngày yêu đương mới, có cả những giọt nươc mắt tiếc nuối, hụt hẫng khi tình yêu bị từ chối, đó có thể nó chữ "duyên" ở đây chỉ dừng lại ở góc độ tình bạn, còn tình yêu thì cần được vun đắp nhiều hơn từ cả hai phía.
Lovebus đã mang những người ở cách xa nhau hơn 1700km đến để gặp nhau, yêu nhau và mong có một ngôi nhà đầy ắp tiếng trẻ con hạnh phúc. Vẫn ở hai đầu nỗi nhớ, sự xa cách như một thử thách cho cặp đôi này nhưng với những người đang yêu nhau say đắm họ xem đây như đây là cách để làm đầy thêm nỗi nhớ và hạnh phút hơn, quý trọng hơn những khoảnh khắc được ở bên nhau.
Lovebus đã mang những người sống cùng nhau trong một thành phố, nhà cách nhau không xa, hàng ngày họ vẫn đi ngang qua nhau nhưng chưa bao giờ phát hiện ra nhau cho đến khi họ cùng có mặt trên chuyến xe hồng yêu thương ấy.
* Lovebus là tên một chương trình truyền hình thực tế đang phát sóng trên HTV7.
Nói về "duyên số" trong tình yêu dường như là hơi duy tâm và có phần sến sến như mấy phim tình yêu dài tập của Hàn Quốc. Nhưng trong tình yêu mà không sến thì chẳng khác nào trồng cây không tưới nước.
Nếu không có duyên gặp gỡ nhau thì làm sao mà nảy sinh được tình yêu, làm sao có thể yêu nhau để rồi có được những câu chuyện tình yêu từ lãng mạn đến khô cằn rồi thăng hoa trong hạnh phúc hay ngõ cụt tối tăm…
Nếu được hỏi “Bạn có tin vào duyên số không?” chắc hẳn sẽ rất nhiều người trả lời là “có” và thậm chí họ có thể dẫn chứng rất hùng hồn.
Tất cả những hạnh phúc hay bất hạnh của cuộc sống người ta có thể nói do ý ông Trời hay chép miệng bào rằng do ”duyên số”, “số phận”, hay là “định mệnh”. Người đang ấm êm hạnh phúc thì vui cười bảo rằng “cảm ơn ông Trời đã đưa anh (em) đến bên em (Anh)”. Người đang đau khổ, thất vọng, buồn chán vì thất tình thì cũng lắc đầu thở dài “Âu cũng vì cái duyên cái số nó thế….”.
Vậy, duyên số trong tình yêu là cái gì mà có sức mạnh ghê gớm đến thế?
Chúng ta thường nghĩ về định mệnh, duyên số như một sức mạnh siêu nhiên nào đó mà ta không kiểm soát được. Nhưng ngẫm nghĩ lại, những chuyện dang dở theo kiểu “không ai hiểu vì sao tình yêu tan vỡ/như hoa ven mặt hồ tàn theo gió mùa thu” đâu có là bao, mà thường đi kèm với những tiếng “giá như”: “Giá như ngày đó anh đừng vô tâm như thế”, “Giá như em không trẻ con như thế”, “Giá như chúng mình chịu hiểu nhau hơn” …
Có một người hay nói rằng: “Trên đời này chỉ có hai tình cảm là vô điều kiện. Đó là tình yêu thương của cha mẹ dành cho con cái và tình yêu sét đánh. Còn mọi thứ tình cảm trên đời này đều có điều kiện cả”. Nghe sao mà … phũ phàng. Nhưng thực ra, biết như vậy không phải là để cảm thấy cuộc đời này sao mà thực dụng quá, mà biết như vậy là để hiểu rằng để có một mối quan hệ đẹp và bền vững, ta phải thực sự biết cách bồi đắp. Đó không phải là một thứ từ trên trời rơi xuống hay được ban tặng ngẫu nhiên, mà là “quả ngọt” gặt hái được sau rất nhiều nỗ lực yêu thương, quan tâm, chia sẻ, và cả kiên nhẫn, tha thứ.
Nói cách khác, giữa hai con người, giữa hai trái tim luôn luôn có một khoảng cách nào đó. Và chính ta phải là người “xây cầu” để đến được, và để gìn giữ trái tim của người mà ta yêu thương. Nếu chỉ mới bắc xong một nhịp cầu rồi ta nhởn nhơ đứng đó ngắm mây gió, hoặc xây qua quít vội vàng, thì lắm khi cầu chưa xây xong mà giông bão đã kéo đến, hay cầu vừa xong thì đã gãy. Khi ấy, ta lại thường đổ lỗi cho định mệnh, mà nào biết rằng định mệnh được sinh ra và thành hình trong chính cái giây phút ta xây từng nhịp cầu. Định mệnh nằm trong chính tay ta!
Có thể có ai đó sẽ phản bác quan điểm này và cho rằng đó chỉ là quan điểm của một kẻ lý trí và dám ngông nghênh thách thức số phận. Tôi cũng không dám chắc là mình tin 100% vào quan điểm đó. Nhưng tôi thích nghĩ về định mệnh theo cách như thế, bởi nó nhắc ta phải yêu thương nhiều hơn, và phải nỗ lực để trở thành một con người xứng đáng hơn với những yêu thương mà ta may mắn được đón nhận từ những người thân yêu của mình.
Chỉ cần chừng đó thôi, có thể sẽ khiến “cây cầu định mệnh” của ta rất khác!
Lovebus (*) - chuyến xe hồng tình yêu giống như một “cây cầu định mệnh” đưa những người trẻ từ khắp nơi trên đất nước Việt Nam gặp nhau đề rồi họ yêu nhau, nảy sinh những câu chuyện tình tay ba, tay tư đầy kịch tính. Có cả những niềm hạnh phúc cùng nhau tay trong tay bắt đầu những chuỗi ngày yêu đương mới, có cả những giọt nươc mắt tiếc nuối, hụt hẫng khi tình yêu bị từ chối, đó có thể nó chữ "duyên" ở đây chỉ dừng lại ở góc độ tình bạn, còn tình yêu thì cần được vun đắp nhiều hơn từ cả hai phía.
Lovebus đã mang những người ở cách xa nhau hơn 1700km đến để gặp nhau, yêu nhau và mong có một ngôi nhà đầy ắp tiếng trẻ con hạnh phúc. Vẫn ở hai đầu nỗi nhớ, sự xa cách như một thử thách cho cặp đôi này nhưng với những người đang yêu nhau say đắm họ xem đây như đây là cách để làm đầy thêm nỗi nhớ và hạnh phút hơn, quý trọng hơn những khoảnh khắc được ở bên nhau.
Cặp đôi Mưa - Bột - Một trong những mối tình cách xa nhau hơn 1700km của Lovebus.
Cặp đôi Matsu - Sơ Ri họ như đã thuộc về nhau từ rất lâu rồi và đó chính là duyên số trong tình yêu.
Cặp đôi Matsu - Sơ Ri họ như đã thuộc về nhau từ rất lâu rồi và đó chính là duyên số trong tình yêu.
Lovebus đã mang những người sống cùng nhau trong một thành phố, nhà cách nhau không xa, hàng ngày họ vẫn đi ngang qua nhau nhưng chưa bao giờ phát hiện ra nhau cho đến khi họ cùng có mặt trên chuyến xe hồng yêu thương ấy.
* Lovebus là tên một chương trình truyền hình thực tế đang phát sóng trên HTV7.
Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011
Vấn đề là “Anh thích em”!
(Dân trí) - Em là một cô gái tỉnh lẻ, không xinh đẹp nhưng có ánh mắt cực kỳ thông minh. Ngày em mới xuất hiện tại công ty, nhìn em khép nép trong bộ váy công sở rộng thùng thình, anh đã nghĩ rằng: “Không bao giờ mình để ý tới con gián đập bẹp này”.
Dáng em rất gầy, hơn nữa lại cao nên nhìn em bối rối khi đứng trên đôi dép cao gót. Anh bỗng dưng bật cười, trông em lúc đó thật… tội nghiệp.
Em tốt nghiệp Đại học loại ưu, lại sở hữu vốn ngoại ngữ tương đối thành thạo nên việc em được nhận vào một công ty được đánh giá là hàng đầu như thế này không khiến mọi người cảm thấy bất ngờ. Điều bất ngờ duy nhất mà các đồng nghiệp khác tò mò, đó là tại sao lại tuyển một cô gái không có ngoại hình bắt mắt như em vào bộ phận Marketing.
Anh - một nhân viên ưu tú trong phòng, nổi tiếng khắp công ty không chỉ bởi thành tích công việc anh đạt được trong 2 năm cống hiến mà còn vì anh có biệt danh “sát gái”. Đối với anh, chẳng có cô gái nào là khó chinh phục và cũng chẳng có cô gái nào là anh không thể chinh phục.
Nghe anh điểm qua list một số cái tên vốn được xếp vào hàng hotgirl ở công ty, các đồng nghiệp nam không khỏi ngưỡng mộ. Vài chị lớn tuổi thì cười không quên đá theo ánh mắt lúng liếng. Chưa có cô gái nào lại khiến anh phải mất thời gian tán tỉnh quá lâu cả, bởi vậy, việc em, một cô gái không xinh đẹp và chẳng có gì nổi bật, lại chẳng thèm để ý tới anh dù chỉ là một ánh mắt trong suốt 2 tháng trời thật sự là một sự xúc phạm lớn.
Đám đồng nghiệp nam cười nghiêng ngả khi thấy anh bỗng dưng bị “lép vé” trước “sân bay Cát Bi”, lòng tự ái của anh bị tổn thương khủng khiếp và anh thề là sẽ trả thù em cho hả giận.
Kế hoạch được lập ra, anh sẽ chinh phục “con gián đập bẹp” trong vòng 1 tháng. Anh giở tất cả các “chiêu thức” của mình cộng với vẻ ngoài đẹp trai đa tình. Tuần thứ nhất, em đã bắt đầu nhìn anh, cười vào chào rất lễ phép. Tuần thứ hai, anh “phát hiện” ra là em đã trang điểm khi đi làm (vì em muốn đẹp hơn trong mắt anh chăng?), thường xuyên nhìn trộm về phía anh và cười tủm tỉm một mình. Có vẻ kế hoạch của anh thành công được 50%.
Tuần thứ ba, ngày đầu tuần, anh gửi tặng em một bông hoa trên bàn làm việc kèm theo tấm thiệp ghi lời chúc ngọt ngào từ người vô danh. Em tới, vẫn một nụ cười tươi, hôm nay em tô son màu hồng nhạt, có vẻ em đẹp lên trong chiếc áo sơ mi giản dị như thế này. Nhìn thấy bông hoa để trên bàn, mắt em thoáng một chút hạnh phúc xen lẫn bất ngờ (đấy là anh nghĩ như vậy). Em đưa mắt về phía anh và gật đầu chào, anh thích cái nụ cười như thế này, thì ra trông em cũng đáng yêu đấy chứ.
Giữa tuần thứ ba anh phải ở lại làm việc muộn. Em cũng vậy. Cả văn phòng vắng tanh, chỉ có mình anh, em và… tiếng điều hòa nhỏ nước chảy “tóc, tóc” thành vũng dưới thảm. Anh lúng túng không biết xử lý thế nào. Quay lại thấy em cắn bút và bỗng dưng em đứng dậy:
- “Anh để em sửa cho!”
- “Em biết sửa à?”
- “Em không chắc lắm, nhưng em nghĩ là em có thể”.
…
Sau một hồi hì hục, cuối cùng em cũng phát hiện ra nguyên nhân khiến chiếc điều hòa bị nhỏ nước. Là do đường ống bị gấp khúc, hơi nước không thoát được ra ngoài nên dồn lại và nhỏ thành giọt. Em nhanh nhẹn kéo thẳng đường ống ra, vậy là vấn đề được giải quyết.
Nhìn em thoăn thoắn xử lý cái mà lẽ ra một thằng con trai như anh phải làm, anh bỗng dưng thấy… ngưỡng mộ. Ra là em trai em học sửa điện lạnh nên em có biết chút ít kinh nghiệm.
Anh tự nguyện xin được đưa em về vì trời cũng đá khá muộn, em nhẹ nhàng từ chối. Lúc về, em vẫn nâng niu bông hoa của người vô danh. Anh đoán chắc em biết đó là anh nhưng cứ “giả vờ làm kiêu”. Thôi thì… vì em là con gái mà. Anh tặc lưỡi nghĩ vậy.
Rồi thì hàng ngày, anh vẫn gửi hoa cho em, chú ý quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt em. Anh biết em thích ăn gì, thích uống gì, anh thích cái cảm giác được nhìn em lúc em say sưa lắc lư theo điệu nhạc. Em thật đáng yêu!
Đám bạn bè hỏi anh là kế hoạch tới đâu rồi, anh nháy mắt trả lời “ổn cả”. Anh tự tin hẹn em một buổi tối đi uống cà phê, em nhận lời. Anh chuẩn bị mọi thứ chu đáo và hồi hộp chờ em xuất hiện. Lạ thật, chưa bao giờ anh có cảm giác như vậy, anh mong chờ bóng dáng em tới đứng ngồi không yên, anh cũng chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra với một thằng “sát gái” như anh.
Rồi thì em tới và… em đi cùng anh bạn đồng nghiệp của chúng ta. Em cười, em cầm tay người ấy. Trông em thật hạnh phúc. Thì ra em thích anh chàng ngồi ngay sau lưng anh. Hàng ngày em nhìn về hướng anh là để nhìn người ấy.
Có cái gì đó nhói lên trong lòng anh, hình như đây mới là cảm giác bị tổn thương thật sự. Anh chợt hiểu ra rằng, vấn đề là anh thích em, anh đã yêu “con gián đập bẹp” tự lúc nào không biết. Nhìn em cười, em nói, anh biết, mình đã thất bại, thất bại trong kế hoạch của chính con tim mình!
Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011
Đàn ông dễ bị tiếng sét ái tình
Lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái đã biết ngay rằng trái tim mình thuộc về cô ấy - bạn có bao giờ rơi vào cảm giác đó chưa?
Theo một nghiên cứu mới đây được thực hiện tại Anh, phái mạnh không phải phe duy nhất dễ “bị sét đánh”. Dẫu vậy, khảo sát cho thấy 20% đàn ông Anh từng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Con số này ở phụ nữ chỉ là 13%. Phải chăng đàn ông dễ bị thần Ái tình đánh gục hơn phụ nữ?
Thực tế đúng như vậy. Theo giải thích của Th.S Helen Fisher, ĐH Rutgers, tác giả cuốn “Tại sao chúng ta yêu” (Why We Love):
Đàn ông yêu bằng mắt. Họ được lập trình sinh học để lựa chọn một người phụ nữ khỏe mạnh có khả năng sinh con, trong khi phụ nữ lựa chọn đàn ông dựa trên nền tảng anh ta có thể trở thành một người cha tốt hay không.
Điều đó có nghĩa, đàn ông dễ rơi vào cảm giác yêu đương từ cái nhìn và ấn tượng ban đầu. Phụ nữ cần nhiều thời gian hơn để quyết định xem “người đàn ông này có thể gắn bó với mình để nuôi dạy con cho tốt?”.
Cứ cho là hai người đã yêu ngay từ lần đầu gặp mặt. Song làm cách nào để biết được đây sẽ là mối tình lâu dài của bạn? Có vài dấu hiệu cho thấy bạn đã tìm thấy thứ tình cảm bền lâu:
Cô ấy vui nhộn
Cô gái đứng cuối quầy bar có thể là rất “hot”, nhưng sẽ chẳng ích gì nếu hai bạn không thể có những giờ phút vui vẻ bên nhau. Nghiên cứu từ một trường ĐH tại Denver đã tìm ra rằng các cặp đôi thường hạnh phúc hơn khi có chung vài hoạt động yêu thích và thực sự dành thời gian tham gia các hoạt động ấy cùng nhau.
Hai người có chung sở thích về… đồ uống
"Chung sở thích về kiểu đồ uống có thể là dấu hiệu phản ánh hai người có chung môi trường giao tiếp xã hội” - GS. Gregory Homish, ĐH Bang New York tại Buffalo cho biết. Thậm chí sẽ tốt hơn nếu hai người có chung sở thích đi bar hay tham gia các hoạt động vui chơi tối thứ Bảy. Càng có chung nhiều hoạt động càng chứng tỏ hai người hợp nhau.
Hai người cùng trình độ
Theo nghiên cứu từ Dự án Hôn nhân Quốc gia (Anh), so với các cặp đôi không học hành tử tế, những cặp vợ chồng chung trình độ cao đẳng/đại học nguy cơ ly hôn thấp hơn đến 2 lần. Nguyên do là các cặp vợ chồng này có kinh tế vững mạnh hơn, trong khi tài chính, kinh tế là nguyên nhân dẫn đến ly hôn hàng đầu.
Dẫu vậy, bạn không cần phải lo lắng nếu trên tường nhà cô ấy không treo tấm bằng đại học. Các cặp đôi nên trao đổi với nhau về tình hình tài chính hàng tuần, xem lại các khoản đã chi tiêu, để chắc chắn ngân sách vẫn ổn định và cùng tìm ra những khoản đầu tư có lợi. Điều này sẽ giúp cả hai cùng đảm bảo được cho gia đình một nguồn tài chính tốt trong tương lai.
Theo Dân trí
Theo một nghiên cứu mới đây được thực hiện tại Anh, phái mạnh không phải phe duy nhất dễ “bị sét đánh”. Dẫu vậy, khảo sát cho thấy 20% đàn ông Anh từng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Con số này ở phụ nữ chỉ là 13%. Phải chăng đàn ông dễ bị thần Ái tình đánh gục hơn phụ nữ?
Thực tế đúng như vậy. Theo giải thích của Th.S Helen Fisher, ĐH Rutgers, tác giả cuốn “Tại sao chúng ta yêu” (Why We Love):
Đàn ông yêu bằng mắt. Họ được lập trình sinh học để lựa chọn một người phụ nữ khỏe mạnh có khả năng sinh con, trong khi phụ nữ lựa chọn đàn ông dựa trên nền tảng anh ta có thể trở thành một người cha tốt hay không.
Điều đó có nghĩa, đàn ông dễ rơi vào cảm giác yêu đương từ cái nhìn và ấn tượng ban đầu. Phụ nữ cần nhiều thời gian hơn để quyết định xem “người đàn ông này có thể gắn bó với mình để nuôi dạy con cho tốt?”.
Cứ cho là hai người đã yêu ngay từ lần đầu gặp mặt. Song làm cách nào để biết được đây sẽ là mối tình lâu dài của bạn? Có vài dấu hiệu cho thấy bạn đã tìm thấy thứ tình cảm bền lâu:
Cô ấy vui nhộn
Cô gái đứng cuối quầy bar có thể là rất “hot”, nhưng sẽ chẳng ích gì nếu hai bạn không thể có những giờ phút vui vẻ bên nhau. Nghiên cứu từ một trường ĐH tại Denver đã tìm ra rằng các cặp đôi thường hạnh phúc hơn khi có chung vài hoạt động yêu thích và thực sự dành thời gian tham gia các hoạt động ấy cùng nhau.
Hai người có chung sở thích về… đồ uống
"Chung sở thích về kiểu đồ uống có thể là dấu hiệu phản ánh hai người có chung môi trường giao tiếp xã hội” - GS. Gregory Homish, ĐH Bang New York tại Buffalo cho biết. Thậm chí sẽ tốt hơn nếu hai người có chung sở thích đi bar hay tham gia các hoạt động vui chơi tối thứ Bảy. Càng có chung nhiều hoạt động càng chứng tỏ hai người hợp nhau.
Hai người cùng trình độ
Theo nghiên cứu từ Dự án Hôn nhân Quốc gia (Anh), so với các cặp đôi không học hành tử tế, những cặp vợ chồng chung trình độ cao đẳng/đại học nguy cơ ly hôn thấp hơn đến 2 lần. Nguyên do là các cặp vợ chồng này có kinh tế vững mạnh hơn, trong khi tài chính, kinh tế là nguyên nhân dẫn đến ly hôn hàng đầu.
Dẫu vậy, bạn không cần phải lo lắng nếu trên tường nhà cô ấy không treo tấm bằng đại học. Các cặp đôi nên trao đổi với nhau về tình hình tài chính hàng tuần, xem lại các khoản đã chi tiêu, để chắc chắn ngân sách vẫn ổn định và cùng tìm ra những khoản đầu tư có lợi. Điều này sẽ giúp cả hai cùng đảm bảo được cho gia đình một nguồn tài chính tốt trong tương lai.
Theo Dân trí
Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011
8 hành động trở thành chàng trai lý tưởng
Không phải cứ đẹp trai hay giàu có, bạn mới được phái đẹp ngưỡng mộ. Đôi khi, bạn chỉ cần một chút khéo léo.
1. Điều cần làm trước tiên là luôn ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ. Bên cạnh đó, bạn có thể xịt chút nước hoa với hương thơm dịu nhẹ. Nàng chắc chắn sẽ rất hãnh diện mỗi khi sánh đôi bên bạn đấy.
2. Một chút hài hước khi trò chuyện với bạn bè của nàng giúp bạn được họ đánh giá cao và làm nàng vui lòng.
3. Gọi điện cho nàng mỗi ngày cũng là cách thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm của bạn. Tất nhiên, bạn đừng gọi điện hay nhắn tin liên tục, dễ làm nàng hiểu lầm bạn muốn dò xét nàng.
4. Thỉnh thoảng, tặng cho nàng một bó hoa hay món quà, không cần đắt tiền nhưng phải thật ý nghĩa vào ngày thường, nàng sẽ rất bất ngờ và vui sướng đấy.
5. Phụ nữ luôn thích được người đàn ông của mình yêu chiều. Vì vậy, nếu có thể, hãy làm hết khả năng và sức lực của bạn để thỏa mãn mong muốn cho nàng.
6. Những lúc nàng đau ốm, bệnh tật, bạn cần tận tình ở bên quan tâm, chăm sóc và động viên.
7. Phụ nữ rất cần một bờ vai để dựa vào những lúc buồn hay chia sẻ khi gặp chuyện vui. Bạn sẽ trở thành người yêu tuyệt vời nếu biết dành nhiều thời gian để lắng nghe tâm tư, những chia sẻ của nửa kia.
8. Nấu ăn dường như là việc khó khăn với nhiều anh chàng nhưng nếu có thể thực hiện được điều này, bạn sẽ làm nàng rất hạnh phúc đấy.
Theo Ngôi sao
1. Điều cần làm trước tiên là luôn ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ. Bên cạnh đó, bạn có thể xịt chút nước hoa với hương thơm dịu nhẹ. Nàng chắc chắn sẽ rất hãnh diện mỗi khi sánh đôi bên bạn đấy.
2. Một chút hài hước khi trò chuyện với bạn bè của nàng giúp bạn được họ đánh giá cao và làm nàng vui lòng.
3. Gọi điện cho nàng mỗi ngày cũng là cách thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm của bạn. Tất nhiên, bạn đừng gọi điện hay nhắn tin liên tục, dễ làm nàng hiểu lầm bạn muốn dò xét nàng.
4. Thỉnh thoảng, tặng cho nàng một bó hoa hay món quà, không cần đắt tiền nhưng phải thật ý nghĩa vào ngày thường, nàng sẽ rất bất ngờ và vui sướng đấy.
5. Phụ nữ luôn thích được người đàn ông của mình yêu chiều. Vì vậy, nếu có thể, hãy làm hết khả năng và sức lực của bạn để thỏa mãn mong muốn cho nàng.
6. Những lúc nàng đau ốm, bệnh tật, bạn cần tận tình ở bên quan tâm, chăm sóc và động viên.
7. Phụ nữ rất cần một bờ vai để dựa vào những lúc buồn hay chia sẻ khi gặp chuyện vui. Bạn sẽ trở thành người yêu tuyệt vời nếu biết dành nhiều thời gian để lắng nghe tâm tư, những chia sẻ của nửa kia.
8. Nấu ăn dường như là việc khó khăn với nhiều anh chàng nhưng nếu có thể thực hiện được điều này, bạn sẽ làm nàng rất hạnh phúc đấy.
Theo Ngôi sao
Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2011
♥Tách cà phê muối♥
Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói
dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".
Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!
Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011
Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011
Yêu đơn giản chỉ là...
Có lẽ bạn đã đọc đâu đó:
Một tình yêu nhỏ đơn giản chỉ là...
Là bạn đã bắt đầu thích 1 ai đó mà chưa dám nói ra vì sợ người kia chưa chắc đã thích mình.
Tất nhiên là 1 tình yêu nhỏ chỉ dành cho 1 cô gái nhỏ mà thôi.
Bạn thích yêu 1 ai đó mà có thể cãi nhau với bạn hoài mà không chán
Nó cũng chỉ đơn giản là khi bạn muốn nhìn người đó 1 lúc mà không dám.
Mỗi buổi sáng thức dậy người đầu tiên bạn chợt nghĩ tới là người ấy.
Đơn giản là bạn đã bắt đầu cảm thấy 1 số rắc rối đang đến.
Đơn giản là khi phải đi xa bạn cảm thấy lưu luyến... Và bạn đã yêu 1 chút rồi đó!
Tình yêu đơn giản là khi bạn nhớ tới người ấy muốn gọi điện, gọi xong mà chẳng biết nói gì.
Đơn giản là gọi điện không biết nói gì mà chỉ muốn nghe thấy giọng nói của người đó.
Đơn giản là ghi nhớ từng lời nói của người đó
Đơn giản cũng chỉ là muốn giới thiệu tất cả những gì mình có cho người đó xem.
Khi bên cạnh người đó bạn thờ ơ rồi khi xa cách bạn lại đi tìm kiếm.
Đơn giản là chẳng biết nói yêu thế nào cả... (chẳng đơn giản tẹo nào).
Đơn giản chỉ là có những chuyện mà chỉ 2 người hiểu mà không ai có thể hiểu được.
Đơn giản là nhìn ảnh người đó mà bạn cười như chưa bao giờ được cười mà không hiểu lí do tại sao.
Đơn giản khi nghe người đó hát mà bạn cứ nghe đi nghe lại mãi mà không chán.
Đơn giản là khi đi ngoài đường bạn nghĩ tới người đó bạn phá lên cười, mọi người tưởng bạn bị hâm... Có khi nào bạn đã bắt đầu hâm vì một ai đó chưa?
Đơn giản là bạn thích bị gọi là hâm.
Tình yêu đơn giản là bạn yêu cả nhưng cái xấu của người đó, vì nếu không có cái xấu đó thì người đó không còn là người mà bạn đang yêu nữa.
Và cuối cùng khi đọc những dòng chữ trên, bạn nghĩ về một ai đó thì...^^
Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011
Làm gì có một ông bố như thế
Bạn hãy tưởng tưởng có một buổi tối, vừa ăn cơm xong, trong khi chờ cho vợ dọn dẹp bát đũa, lau bàn ghế và quét sàn nhà, bạn trải tờ báo ra, chúi mủi đọc.
Bạn đang say sưa xem tiếp một đoạn tiểu thuyết đăng nhiều kỳ thì thằng con bạn xề lại. Nó lật tập ra, đẩy tới trước mặt bạn, nài nỉ:
- Ba chỉ con làm tập làm văn nghen ba!
Bạn hơi bực mình vì bị phá đám, miệng hỏi mà mắt không rời tờ báo:
- Đề gì?
- Tả cảnh buổi tối trong gia đình.
- Trời ơi! - Bạn la lên - Dễ như vậy mà làm không được! Thì con cứ quan sát cảnh buổi tối trong gia đình mình mà tả.
Thằng con bạn nhăn nhó:
- Buổi tối ở nhà mình có gì đâu ba?
- Sao lại không có gì! Thằng này nói lạ! - Bạn ngước mắt lên - Buổi tối trong nhà ba em ngồi đọc báo nè, mẹ em rửa chén và khâu vá nè, còn em thì học bài hay làm gì đó, kể tuột hết ra!
- Kể y như thiệt hả ba? - Con trai bạn lại hỏi.
- Ừ, có sao kể vậy! Khỏi cần thêm bớt gì hết! Cứ làm đi, lát nữa ba coi lại cho.
Thằng con bạn được đả thông, nó yên tâm kéo cuốn tập sát vô người. Nhưng nó chưa kịp cầm viết lên, bạn đã gọi giật:
- Khoan đã! Con rót cho ba ly nước rồi hãy làm bài!
Ra lệnh xong, bạn cúi xuống đọc tiếp câu chuyện và quên phắt thằng con đang ngồi cặm cụi làm bài bên cạnh sau khi bưng ly nước trà bốc khối đặt trước mặt bạn.
Đọc xong mục tiểu thuyết đăng nhiều kỳ, bạn đọc tới trang văn hóa văn nghệ, tò mò xem thử sân khấu cải lương hôm nay có gì lạ, rồi bạn nhảy qua mục rao vặt, dừng hơi lâu chỗ "xe bán", định tạm tìm coi có ai bán chiếc mô-by-lét nào cũ cũ không, mua được một chiếc như vậy để đi làm thay cho xe đạp cũng đỡ khổ cặp giò. Cuối cùng, bao giờ cũng vậy, bạn giở qua trang thể thao và chết chìm luôn ở đó.
Bạn hãy tưởng tưởng trong khi bạn đang theo dõi để xem ở tít bên xứ I-ta-li-a xa xôi, Pla-ti-ni và Ma-ra-đô-na ai đá bóng giói hơn thì thằng con đang ngồi ngay bên nách bạn phá ngang:
- Con làm bài vậy có được không ba?
- Làm vậy là làm sao?
Bạn hờ hững hỏi lại, mắt không rời nước I-ta-li-a.
Thằng con bạn hào hứng:
- Để con đọc cho ba nghe.
Thấy nó chuẩn bị đọc, bạn vội vàng khoát tay:
- Thôi, thôi, khỏi! Con cứ làm đi, lát nữa ba tự đọc lấy.
Thằng con bạn mặt mày lập tức ỉu xìu. Nó lẩm bẩm gì đó nhưng bạn không nghe rõ. Bạn nhủ bụng, kệ nó, đằng nào nó cũng làm được, tả buổi tối trong nhà mà khó quái gì! Vấn đề quan trọng là ở trận đấu lượt về sắp tới, chẳng biết đội Na-pô-li có phụ thù đội Giu-ven-tuýt nổi không.
Đến khi bạn đi vòng quanh thế giới thể thao trở về thì thằng con bạn đã làm xong bài được hơn phân nữa.
Thấy nó mãi mê viết, bạn không gọi, sợ nó mất hứng. Bạn lặng lẽ chồm người qua bên cạnh, dòm qua vai nó để quan sát bài làm.
Bạn hãy tưởng tưởng, càng đọc bài làm của nó, mắt bạn càng hoa lên. Những điều nó tả sao nghe chướng quá:
"Buổi tối trong gia đình em rất là êm ấm, ai làm việc nấy. Em là học sinh nên em học bài, làm bài chuẩn bị cho ngày mai. Má em thì làm việc không ngơi tay, hết rửa chén đến lau nàh. Lau nhà xong, má em đi giăt đồ. Sau đó, má em đem củi ra chẻ. Đúng ra, chẻ củi là việc của ba em nhưng ba em bận đọc báo nên má em phải làm thay!".
Bạn lắng tai nghe. Quả là vợ bạn đang chẻ củi sau bếp. Tiếng "cạch cạch" vang lên rõ mồn một.
"Trong nhà chỉ có ba em là nhàn nhã nhất. Ăn cơm xong, ba ngồi đọc báo, thỉnh thoảng sai em gót nữa hoặc châm thuốc dùm ba. Em nài ba giảng bài cho em bài tập làm văn, ba em cũng không để ý. Vì ba là ba của em, là chồng của má em, là chủ gia đình nên không ai nói gì ba cả. Em mà làm như vậy chắc là bị quỳ gối lâu rồi. Làm ba thật là sướng!".
Đọc đến đâu, mồ hôi bạn toát ra đến đó. Bạn lẳng lẳng rời khỏi bàn và nhón gót đi xuống bếp. Thấy vợ đang chẻ củi, bạn giằng lấy cái búa:
- Em đi nghĩ đi! Để anh làm cho!
Hành động của bạn thật khác thường. Điều đó khiến vợ bạn trố mắt nhìn bạn như thể bạn là một người từ hành tinh khác đến. Nhưng không sao - bạn nghĩ - mọi việc sẽ đâu vào đấy ngay!
Chẻ xong một bó củi nhỏ, thay vì tự mình có thể đi lấy thêm củi một cách dễ dàng, bạn lại lớn tiếng gọi thằng con:
- Con ơi, mang lại đây cho ba thêm một bó củi nào!
Con bạn tất sẽ làm theo lời bạn nhưng rõ ràng nó cảm thấy hoang mang vì phải sửa lại bài tập làm văn. "Dù sao ba em cũng không phải lười lắm. Cuối cùng ba em cũng đi chẻ củi. Làm đầu tiên em thấy một chuyện lạ như vậy!". Đó là những điều bạn mong đợi mặc dù không phải tất cả đểu hoàn toàn tốt nghiệp.
Rồi bạn hãy tưởng tưởng rằng, vì đã lâu rồi không mó đến công việc nên bạn sử dụng chiếc búa không thật thuần thục. Bạn chẻ từng thanh củi một cách khó khăn. Và đến khi gặp phải một thanh củi có mắc, những thớ gỗ cứ xoắn chặt vào nhau khiến bạn không làm sao tách chúng ra được, thì bạn đâm ra nóng này và lóng ngóng bỏ búa vào tay mình. Nguyên bàn tay trái cảu bạn đứt lia ra và giãy đành đạch như cái đuôi thằn lằn.
Đến đây, nếu như bạn cảm thấy khủng khiếp quá thì thôi, đừng tưởng tượng nữa. Có phải chuyện thật đâu, tất cả chỉ là bịa thôi! Chứ làm gì có một ông bố như thế! Bạn có tin như vậy không? Bạn đang giảng bài cho con bạn đấy chứ?
Bạn đang say sưa xem tiếp một đoạn tiểu thuyết đăng nhiều kỳ thì thằng con bạn xề lại. Nó lật tập ra, đẩy tới trước mặt bạn, nài nỉ:
- Ba chỉ con làm tập làm văn nghen ba!
Bạn hơi bực mình vì bị phá đám, miệng hỏi mà mắt không rời tờ báo:
- Đề gì?
- Tả cảnh buổi tối trong gia đình.
- Trời ơi! - Bạn la lên - Dễ như vậy mà làm không được! Thì con cứ quan sát cảnh buổi tối trong gia đình mình mà tả.
Thằng con bạn nhăn nhó:
- Buổi tối ở nhà mình có gì đâu ba?
- Sao lại không có gì! Thằng này nói lạ! - Bạn ngước mắt lên - Buổi tối trong nhà ba em ngồi đọc báo nè, mẹ em rửa chén và khâu vá nè, còn em thì học bài hay làm gì đó, kể tuột hết ra!
- Kể y như thiệt hả ba? - Con trai bạn lại hỏi.
- Ừ, có sao kể vậy! Khỏi cần thêm bớt gì hết! Cứ làm đi, lát nữa ba coi lại cho.
Thằng con bạn được đả thông, nó yên tâm kéo cuốn tập sát vô người. Nhưng nó chưa kịp cầm viết lên, bạn đã gọi giật:
- Khoan đã! Con rót cho ba ly nước rồi hãy làm bài!
Ra lệnh xong, bạn cúi xuống đọc tiếp câu chuyện và quên phắt thằng con đang ngồi cặm cụi làm bài bên cạnh sau khi bưng ly nước trà bốc khối đặt trước mặt bạn.
Đọc xong mục tiểu thuyết đăng nhiều kỳ, bạn đọc tới trang văn hóa văn nghệ, tò mò xem thử sân khấu cải lương hôm nay có gì lạ, rồi bạn nhảy qua mục rao vặt, dừng hơi lâu chỗ "xe bán", định tạm tìm coi có ai bán chiếc mô-by-lét nào cũ cũ không, mua được một chiếc như vậy để đi làm thay cho xe đạp cũng đỡ khổ cặp giò. Cuối cùng, bao giờ cũng vậy, bạn giở qua trang thể thao và chết chìm luôn ở đó.
Bạn hãy tưởng tưởng trong khi bạn đang theo dõi để xem ở tít bên xứ I-ta-li-a xa xôi, Pla-ti-ni và Ma-ra-đô-na ai đá bóng giói hơn thì thằng con đang ngồi ngay bên nách bạn phá ngang:
- Con làm bài vậy có được không ba?
- Làm vậy là làm sao?
Bạn hờ hững hỏi lại, mắt không rời nước I-ta-li-a.
Thằng con bạn hào hứng:
- Để con đọc cho ba nghe.
Thấy nó chuẩn bị đọc, bạn vội vàng khoát tay:
- Thôi, thôi, khỏi! Con cứ làm đi, lát nữa ba tự đọc lấy.
Thằng con bạn mặt mày lập tức ỉu xìu. Nó lẩm bẩm gì đó nhưng bạn không nghe rõ. Bạn nhủ bụng, kệ nó, đằng nào nó cũng làm được, tả buổi tối trong nhà mà khó quái gì! Vấn đề quan trọng là ở trận đấu lượt về sắp tới, chẳng biết đội Na-pô-li có phụ thù đội Giu-ven-tuýt nổi không.
Đến khi bạn đi vòng quanh thế giới thể thao trở về thì thằng con bạn đã làm xong bài được hơn phân nữa.
Thấy nó mãi mê viết, bạn không gọi, sợ nó mất hứng. Bạn lặng lẽ chồm người qua bên cạnh, dòm qua vai nó để quan sát bài làm.
Bạn hãy tưởng tưởng, càng đọc bài làm của nó, mắt bạn càng hoa lên. Những điều nó tả sao nghe chướng quá:
"Buổi tối trong gia đình em rất là êm ấm, ai làm việc nấy. Em là học sinh nên em học bài, làm bài chuẩn bị cho ngày mai. Má em thì làm việc không ngơi tay, hết rửa chén đến lau nàh. Lau nhà xong, má em đi giăt đồ. Sau đó, má em đem củi ra chẻ. Đúng ra, chẻ củi là việc của ba em nhưng ba em bận đọc báo nên má em phải làm thay!".
Bạn lắng tai nghe. Quả là vợ bạn đang chẻ củi sau bếp. Tiếng "cạch cạch" vang lên rõ mồn một.
"Trong nhà chỉ có ba em là nhàn nhã nhất. Ăn cơm xong, ba ngồi đọc báo, thỉnh thoảng sai em gót nữa hoặc châm thuốc dùm ba. Em nài ba giảng bài cho em bài tập làm văn, ba em cũng không để ý. Vì ba là ba của em, là chồng của má em, là chủ gia đình nên không ai nói gì ba cả. Em mà làm như vậy chắc là bị quỳ gối lâu rồi. Làm ba thật là sướng!".
Đọc đến đâu, mồ hôi bạn toát ra đến đó. Bạn lẳng lẳng rời khỏi bàn và nhón gót đi xuống bếp. Thấy vợ đang chẻ củi, bạn giằng lấy cái búa:
- Em đi nghĩ đi! Để anh làm cho!
Hành động của bạn thật khác thường. Điều đó khiến vợ bạn trố mắt nhìn bạn như thể bạn là một người từ hành tinh khác đến. Nhưng không sao - bạn nghĩ - mọi việc sẽ đâu vào đấy ngay!
Chẻ xong một bó củi nhỏ, thay vì tự mình có thể đi lấy thêm củi một cách dễ dàng, bạn lại lớn tiếng gọi thằng con:
- Con ơi, mang lại đây cho ba thêm một bó củi nào!
Con bạn tất sẽ làm theo lời bạn nhưng rõ ràng nó cảm thấy hoang mang vì phải sửa lại bài tập làm văn. "Dù sao ba em cũng không phải lười lắm. Cuối cùng ba em cũng đi chẻ củi. Làm đầu tiên em thấy một chuyện lạ như vậy!". Đó là những điều bạn mong đợi mặc dù không phải tất cả đểu hoàn toàn tốt nghiệp.
Rồi bạn hãy tưởng tưởng rằng, vì đã lâu rồi không mó đến công việc nên bạn sử dụng chiếc búa không thật thuần thục. Bạn chẻ từng thanh củi một cách khó khăn. Và đến khi gặp phải một thanh củi có mắc, những thớ gỗ cứ xoắn chặt vào nhau khiến bạn không làm sao tách chúng ra được, thì bạn đâm ra nóng này và lóng ngóng bỏ búa vào tay mình. Nguyên bàn tay trái cảu bạn đứt lia ra và giãy đành đạch như cái đuôi thằn lằn.
Đến đây, nếu như bạn cảm thấy khủng khiếp quá thì thôi, đừng tưởng tượng nữa. Có phải chuyện thật đâu, tất cả chỉ là bịa thôi! Chứ làm gì có một ông bố như thế! Bạn có tin như vậy không? Bạn đang giảng bài cho con bạn đấy chứ?
1985
Nguyễn Nhật Ánh
Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011
Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011
Everytime - A1
[MARK:] LATELY I'M NOT WHO I USED TO BE
SOMEONE'S COME AND TAKEN ME
WHERE I DON'T WANNA GO
IF I KNEW EXACTLY WHAT I HAVE TO DO
IN ORDER TO BE THERE FOR YOU
WHEN YOU WERE FEELING LOW
[BEN:] AND ALL THE THINGS WE EVER WANTED
WERE ONCE YOURS AND MINE
NOW, I KNOW WE CAN REVIVE IT
ALL THE LOVE WE LEFT
[PAUL:] EVERYTIME I KISS I FEEL YOUR LIPS AND
EVERYTIME I CRY I SEE YOUR SMILE AND
EVERYTIME I CLOSE MY EYES I REALISE THAT
EVERYTIME I HOLD YOUR HAND IN MINE
THE SWEETEST THING MY HEART COULD EVER FIND
AND I HAVE NEVER FELT THIS WAY
SINCE THE DAY I GAVE YOUR LOVE AWAY
[CHRISTIAN:] SAVE ME, I'VE FALLEN FROM MY DESTINY
YOU AND I WERE MEANT TO BE
I'VE THROWN IT ALL AWAY
NOW YOU'RE GONE
IT'S TIME FOR ME TO CARRY ON
BUT BABY I JUST CAN'T GO ON
WITHOUT YOU BY MY SIDE
[BEN:] AND ALL THE THINGS WE EVER WANTED
WERE ONCE YOURS AND MINE
NOW, I KNOW WE CAN REVIVE IT
ALL THE LOVE WE LEFT
[PAUL:] EVERYTIME I KISS I FEEL YOUR LIPS AND
EVERYTIME I CRY I SEE YOUR SMILE AND
EVERYTIME I CLOSE MY EYES I REALISE THAT
EVERYTIME I HOLD YOUR HAND IN MINE
THE SWEETEST THING MY HEART COULD EVER FIND
AND I HAVE NEVER FELT THIS WAY
SINCE THE DAY I GAVE YOUR LOVE AWAY
[BEN:] WE CAN SURVIVE IT
ALL THE PAIN WE FEEL INSIDE
YOU RELIED ON ME AND NOW I'VE LET YOU DOWN
NOW, I PROMISE YOU FOREVER
I WILL BE THE BEST I CAN
NOW, I KNOW WE CAN REVIVE IT
ALL THE LOVE WE LEFT
[PAUL:] EVERYTIME I KISS I FEEL YOUR LIPS AND
EVERYTIME I CRY I SEE YOUR SMILE AND
EVERYTIME I CLOSE MY EYES I REALISE THAT
EVERYTIME I HOLD YOUR HAND IN MINE
THE SWEETEST THING MY HEART COULD EVER FIND
AND I HAVE NEVER FELT THIS WAY
SINCE I GAVE YOUR LOVE AWAY
EVERYTIME I KISS I FEEL YOUR LIPS AND
EVERYTIME I CRY I SEE YOUR SMILE AND
EVERYTIME I CLOSE MY EYES I REALISE THAT
EVERYTIME I HOLD YOUR HAND IN MINE
THE SWEETEST THING MY HEART COULD EVER FIND
AND I HAVE NEVER FELT THIS WAY
SINCE THE DAY I GAVE YOUR LOVE AWAY
Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011
An empty heart...
Sài Gòn, ngày mưa tháng gió...
Đêm nay trong người cảm thấy thật khó chịu, thấy thiếu thiếu gì đó...
Thời tiết Sài Gòn thiệt khó chịu, cứ mưa lâm râm hoài, muốn đi đâu cũng làm biếng. Đành ở KTX chat chít, lướt web...cũng chán.
Phải chi giờ này, phút này có ai đó để nhắn tin qua lại cho đỡ bùn. Bạn bè thì nhiều, nhưng nhiều đứa phải dành thời gian cho người khác, đứa giống mình thì thôi. Hai đứa mah kể khổ cho nhau thì chắc bùn đến chết thôi.
Nhỏ bạn đang từ Nha Trang lên SG nghe mình nói vậy, liền phán rằng mùa này con trai thường vậy, "thiếu tình" nên hơi "hâm". Chắc là "hâm" thiệt rồi.
21 tuổi rồi, sự nghiệp chưa thành mah tình cũng còn nơi đâu thì còn j đáng chán hơn phải ko!
Nhiều lúc cảm thấy một mình rất là vui, nhưng mấy hôm nay thấy là lạ, người cứ ỉu xìu, chán ghê. Không biết phải làm sao đây =.+. Đành chờ người ấy đang ở nơi nào đó, "reaching for the love that seems so far".
Gậm nhấm nỗi buồn với bài hát My love của Westlife thôi các bạn:
Mà nè, ai trong tình trạng như tui, mau mau kiếm ai đó đi nhà, để mấy ngày tới còn bùn hơn nữa ^^
An empty street, an empty house
A hole inside my heart
I'm all alone, the rooms are getting smaller.
I wonder how, I wonder why, I wonder where they are
The days we had, the songs we sang together.(oh yeah)
And all my love, I'm holding on forever
Reaching for the love that seems so far
[Chorus:]
So I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue, to see you once again... my love.
All the seas from coast to coast
To find the place I Love The Most
Where the fields are green, to see you once again... my love.
I try to read, I go to work
I'm laughing with my friends
But I can't stop to keep myself from thinking. (oh no)
I wonder how, I wonder why, I wonder where they are
The days we had, the songs we sang together.(oh yeah)
And all my love, I'm holding on forever
Reaching for the love that seems so far
So I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue, to see you once again... my love.
All the seas from coast to coast
To find the place I Love The Most
Where the fields are green, to see you once again...
To hold you in my arms
To promise you my love
To tell you from the heart
You're all I'm thinking of
Reaching for the love that seems so far
So I say a little prayer
And hope my dreams will take its there
Where the skies are blue, to see you once again... my love.
All the seas from coast to coast
To find the place I Love The Most
Where the fields are green, to see you once again... my love.
Say it in a prayer (my sweet love)
Dreams will take it there
Where the skies are blue (woah yeah), to see you once again my love. (oh my love)
All the seas from coast to coast
To find the place I Love The Most
Where the fields are green, to see you once again.... My Love.
Đêm nay trong người cảm thấy thật khó chịu, thấy thiếu thiếu gì đó...
Thời tiết Sài Gòn thiệt khó chịu, cứ mưa lâm râm hoài, muốn đi đâu cũng làm biếng. Đành ở KTX chat chít, lướt web...cũng chán.
Phải chi giờ này, phút này có ai đó để nhắn tin qua lại cho đỡ bùn. Bạn bè thì nhiều, nhưng nhiều đứa phải dành thời gian cho người khác, đứa giống mình thì thôi. Hai đứa mah kể khổ cho nhau thì chắc bùn đến chết thôi.
Nhỏ bạn đang từ Nha Trang lên SG nghe mình nói vậy, liền phán rằng mùa này con trai thường vậy, "thiếu tình" nên hơi "hâm". Chắc là "hâm" thiệt rồi.
21 tuổi rồi, sự nghiệp chưa thành mah tình cũng còn nơi đâu thì còn j đáng chán hơn phải ko!
Nhiều lúc cảm thấy một mình rất là vui, nhưng mấy hôm nay thấy là lạ, người cứ ỉu xìu, chán ghê. Không biết phải làm sao đây =.+. Đành chờ người ấy đang ở nơi nào đó, "reaching for the love that seems so far".
Gậm nhấm nỗi buồn với bài hát My love của Westlife thôi các bạn:
Mà nè, ai trong tình trạng như tui, mau mau kiếm ai đó đi nhà, để mấy ngày tới còn bùn hơn nữa ^^
An empty street, an empty house
A hole inside my heart
I'm all alone, the rooms are getting smaller.
I wonder how, I wonder why, I wonder where they are
The days we had, the songs we sang together.(oh yeah)
And all my love, I'm holding on forever
Reaching for the love that seems so far
[Chorus:]
So I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue, to see you once again... my love.
All the seas from coast to coast
To find the place I Love The Most
Where the fields are green, to see you once again... my love.
I try to read, I go to work
I'm laughing with my friends
But I can't stop to keep myself from thinking. (oh no)
I wonder how, I wonder why, I wonder where they are
The days we had, the songs we sang together.(oh yeah)
And all my love, I'm holding on forever
Reaching for the love that seems so far
So I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue, to see you once again... my love.
All the seas from coast to coast
To find the place I Love The Most
Where the fields are green, to see you once again...
To hold you in my arms
To promise you my love
To tell you from the heart
You're all I'm thinking of
Reaching for the love that seems so far
So I say a little prayer
And hope my dreams will take its there
Where the skies are blue, to see you once again... my love.
All the seas from coast to coast
To find the place I Love The Most
Where the fields are green, to see you once again... my love.
Say it in a prayer (my sweet love)
Dreams will take it there
Where the skies are blue (woah yeah), to see you once again my love. (oh my love)
All the seas from coast to coast
To find the place I Love The Most
Where the fields are green, to see you once again.... My Love.
Chuyện tình cờ
Một "âm mưu" tình yêu thật là "khủng khiếp"...
Lần tình cờ thứ nhất
- Em gì ơi.
Cái đuôi tóc lúc lắc quay lại, đôi mắt mở to thắc mắc - “Gì ạ?”
+ Nhặt dùm anh quả bóng với – Chàng trai nở nụ cười thân thiện.
Con nhỏ cúi đầu tìm quanh, chợt nhận ra quả bóng nằm ngay gốc cây phượng già trong sân. Nó khom người, cố ôm quả bóng lên trong khi tay kia giữ chặt quai ba lô, rướn người ném trả cho người đang chờ đợi bên kia cổng rào.
“Cảm ơn nhé” – Anh chàng chụp quả bóng, vừa ngẩng lên định hỏi – “Mà em tên gì...” thì cô bé đã đi như chạy vào thư viện. Để lại phía sau một bóng người ngẩn ngơ trước buổi sớm bình minh hửng nắng.
Lần tình cờ thứ hai
- Chú ơi, gần đây có tiệm vá xe nào không ạ?
+ Xa đấy. Qua ngã tư phía trước, rẽ trái, đi khoảng 200m nữa.
Cô học trò thở một hơi dài, ngước nhìn ông mặt trời buổi trưa đang nhíu mày nhả nắng oi bức, rồi cố đẩy xe đi. Một người trông quen quen đang chạy xe ở hướng ngược lại.
- A! Cô bé, em nhận ra anh không? Lần trước vụ quả bóng đó!
+ À, phải rồi.
Như chỉ đợi cô gái nhận ra, chàng trai thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt rạng rỡ:
- Xe em bị sao thế?
+ Chắc cán đinh. – Nhỏ đáp yểu xìu, và ghi đông xe đột nhiên bị chặn lại
- Để anh dắt cho, em chạy xe anh đi.
Hai hòn ngọc đen long lanh nhìn chàng trai hào hiệp, một thoáng xúc động cảm kích. Nhỏ từ chối, nhưng chàng trai cũng dắt bộ theo cùng. Quãng đường dường như ngắn đi và trời trưa cũng bớt gay gắt hơn thì phải?
Lần tình cờ thứ ba
Thư viện chiều thứ bảy vắng vẻ quá, có vẻ thiên hạ thích kéo nhau đi xem phim rạp và uống cà phê hơn là đi đọc sách. Nếu không phải sáng mai thi, con nhỏ cũng chẳng ham thích gì chui vào đây trong lúc bạn bè đang tụ tập vui chơi.
- Ủa, anh…? – Nhỏ buột miệng khi nhìn thấy người thanh niên đang đứng săm soi mấy quyển sách trông quen quen. Thì chính là anh, đứng ngay cạnh cái quầy mà nó đang tìm.
+ Trời, lại là em? Ta có duyên nhỉ? – Chàng trai tỏ vẻ bất ngờ và thích thú. Nhỏ nghía vội sang quyển sách anh đang cầm.
- Anh cũng… thi TOEFL à?
+ Không, anh đọc thêm thôi, còn em?
- Sáng mai em thi. Vậy chắc anh đọc cũng nhiều, anh chỉ cho em quyển nào hay để đọc đi.
Cái góc nhỏ ở thư viện bỗng dưng rôm rả, hoàng hôn buông một màu nắng mới dễ chịu làm sao?
Một lần khác
- Anh Hai quên log out này!
+ Ờ, anh quên mất, lúc học ở Singapore, dùng laptop một mình quen rồi.
- Nhưng giờ anh xài chung máy em mà...
+ Thì Út log out dùm anh đi, mới về nên chưa nhớ.
Nhỏ rà chuột sang chữ sign out định click vào nhưng dòng tên quen đã đập vào mắt. Trời ơi, không lẽ có duyên đến vậy sao? Lén xem anh trai đã rời khỏi cửa chưa, nhỏ chọn một mail cũ ở cuối trang.
“Tao vừa phát hiện có cô bé dễ thương lắm hay đi thư viện sáng chủ nhật, cái thư viện kế bên sân bóng chỗ tao và mày hay chơi ấy. Mày có còn hay ra đó đá banh nữa không?”
Mail cũ thứ hai.
“Sáng đó tao quyết định chơi sớm thật sớm, canh cô nhỏ vừa tới thì ném banh qua rào. Dĩ nhiên là để nhờ nhặt dùm. Khổ nỗi chưa kịp hỏi tên thì đã chạy mất tiêu, hik hik.”
Mail cũ thứ ba.
“Tao cứ sợ chọc nhầm bánh xe của ai đó thì tội chết, nhưng may mà ko sai sau hai tuần mục kích. Ke ke. Nghĩ cũng hơi gian xảo nhưng biết làm sao mà tiếp cận, trong khi tao thì tương tư cái đuôi gà lủng lẳng đó mãi, ngủ mà vẫn còn mơ. Chắc làm vậy cũng không bị trời phạt đâu ha mày? Thôi, dù có phạt cũng không sao vì bữa đó tao thấy hạnh phúc lắm, được đi bộ song song trò chuyện với người ta. Không uổng công tao bỏ xe máy mà đạp hì hục chiếc xe cà tàng hồi cấp 2 để định nhường xe cho cô bé chạy.”
Nhỏ ngồi ngẩn ra vài phút, sau đó bật cười 1 mình, click chuột vào Mail cũ thứ 4 nhưng trong lòng đã đoán được nội dung.
“Lần đầu tiên trong đời tao biết thế nào là gian khổ. Tao phải nghiên cứu suốt mấy đêm để đọc cái thứ TOEFL mắc dịch đó, vì tao do thám được từ… bà thủ thư rằng cô nàng sẽ thi Toefl tuần sau mà. Mày nghĩ tao điên phải không? Biết sao được, cô gái nào cũng thích những câu chuyện tình cờ mà có hay biết đâu chẳng ai tình cờ gặp nhau đến 2 - 3 lần như trên phim cả.”
Và… một lần nữa.
- Trời, sao em ở đây? Lại còn mặc áo Liverpool!
+ Chúng ta có duyên mà, phải ko?
Nhỏ nháy mắt với người bạn trai đang vò đầu thắc mắc. Không hiểu sao nàng biết mình đang tụ tập với bạn bè ở quán cà phê quen thuộc, để xem câu lạc bộ bóng đá yêu thích chơi trận chung kết Champion league?
“Ngốc ạ” – Nhỏ khoác tay anh chàng – “Nếu anh biết tạo ra sự tình cờ thì em cũng biết vậy? Anh Hai đã cho em mượn cái áo này, nói cho em địa chỉ ở đây, và việc còn lại của em chỉ là tìm anh đang ngồi đâu trong đám người hỗn độn này.”
Chàng trai ngơ ngác mãi cho đến khi hiểu ra, xấu hổ gãi đầu để rồi cười trong hạnh phúc. Một buổi tối đẹp hơn bất kỳ một buổi tối nào, ánh đèn lung linh ngoài kia cứ sáng ngời như đôi mắt ai.
Theo Kênh 14
Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011
Kisser tips for effective presentation
Nhiều người thường ngại khi phải thuyết trình hay nói chuyện trước một đám đông, nhưng thực sự cả thuyết trình và nói chuyện trước đám đông không quá khó khăn như chúng ta suy nghĩ. Chỉ cần chuẩn bị tốt, dành thời gian để luyện tập và chút tự tin, chúng ta chắc chắn là những người ăn nói tốt.
Dưới đây là 2 video từ Let's Talk đưa ra những lời khuyên bổ ích để chuẩn bị một bài thuyết trình tốt.
Clip này đưa ra nguyên tắc KISSER (Keep it short, simple, engaging and real) cho việc chuẩn bị một bài thuyết trình
Short: Chỉ giữ những thông tin quan trọng, có liên quan đến chủ đề thuyết trình, cố gắng mỗi slide chỉ kéo dài 1 phút.
Simple: Sắp xếp các ý rõ ràng, tóm gọn ý trong một câu,..
Engaging: thu hút sự chú ý từ người nghe, sử dụng hình ảnh, bảng biểu để làm rõ ý của bạn, kết nối với người nghe.
Real:...
Ở clip này, tác giả đưa ra cách để có một bài thuyết trình hiệu quả: Connect and engage (kết nối và tạo hứng thú ) với người nghe bao gồm:
Voice: cần nói với giọng tự tin và rõ ràng. Cần những khoảng lặng để người nghe có thể ngẫm nghĩ những gì bạn nói. Tránh dùng những từ "ah","uhm" vô nghĩa. Khuyến khích người nghe tham gia vào bài thuyết trình của bạn bằng những câu hỏi.
Props & visual aids(công cụ hỗ trợ thuyết trình)
Body language.
Hope you enjoy!^^
Rất mong sự đóng góp, đánh giá từ các bạn!
Thankz for watching!
Dưới đây là 2 video từ Let's Talk đưa ra những lời khuyên bổ ích để chuẩn bị một bài thuyết trình tốt.
Clip này đưa ra nguyên tắc KISSER (Keep it short, simple, engaging and real) cho việc chuẩn bị một bài thuyết trình
Short: Chỉ giữ những thông tin quan trọng, có liên quan đến chủ đề thuyết trình, cố gắng mỗi slide chỉ kéo dài 1 phút.
Simple: Sắp xếp các ý rõ ràng, tóm gọn ý trong một câu,..
Engaging: thu hút sự chú ý từ người nghe, sử dụng hình ảnh, bảng biểu để làm rõ ý của bạn, kết nối với người nghe.
Real:...
Ở clip này, tác giả đưa ra cách để có một bài thuyết trình hiệu quả: Connect and engage (kết nối và tạo hứng thú ) với người nghe bao gồm:
Voice: cần nói với giọng tự tin và rõ ràng. Cần những khoảng lặng để người nghe có thể ngẫm nghĩ những gì bạn nói. Tránh dùng những từ "ah","uhm" vô nghĩa. Khuyến khích người nghe tham gia vào bài thuyết trình của bạn bằng những câu hỏi.
Props & visual aids(công cụ hỗ trợ thuyết trình)
Body language.
Hope you enjoy!^^
Rất mong sự đóng góp, đánh giá từ các bạn!
Thankz for watching!
Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011
Tell me where do i find...someone like you, girl!
Có quá nhiều người trên thế gian này...làm sao anh có thể tìm được em..
"Khi anh có thể nghe điện thoại..."
Cho những người đàn ông quá bận rộn với công việc…
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”. Hạnh cúp máy, nghẹn đắng cổ họng.
Không điện thoại được cho Nam, Hạnh buồn bã đi bộ về. Cô tới nhà sách, rồi bị móc ví, chẳng còn một xu bắt taxi về. Cô không thiếu bạn để có thể nhờ lúc này. Nhưng trong một buổi tối thứ 7, một cô gái xinh đẹp, có người yêu lại cậy nhờ bạn bè đưa về trong lúc khó khăn, chúng bạn hẳn sẽ đặt câu hỏi: “Anh ấy đâu?”. Mà cái câu hỏi đó, Hạnh cũng muốn được trả lời.
Vậy là Hạnh đi bộ 7 cây về nhà. Gió mùa hè chọc ghẹo, thi thoảng lại thổi khe khẽ chiếc váy bằng voan mỏng của cô. Nhưng đôi giày 7 phân thì không hiền lành như thế. Nó làm chân cô đau.
Có lẽ anh lại bận đi tiếp khách cho công ty, hoặc là đang kí một bản hợp đồng nào đó, cũng có thể anh đang tập trung hoàn thành nốt cái thiết kế quan trọng…Quá nhiều chuyện khiến anh phải tập trung, mà chúng đều là những lí do để anh tắt máy.
Hạnh đã từng cãi nhau nảy lửa với Nam về điều đó. Nhưng câu trả lời của Nam làm cô chẳng thế nói gì thêm được nữa. “Anh là con người của công việc, cái công ty đó cần anh, cần anh tuyệt đối, nhất là trong những giờ phút quan trọng. Anh không thể vừa kí hợp đồng vừa nhận tin nhắn, càng không thể đang tiếp khách mà nghe điện thoại”. Hạnh đã cười chua chát với chính mình: “Phải rồi, mọi việc đều cần có anh, còn em?”.
Những lần hai đứa cãi nhau, anh luôn là người tắt máy. Có lẽ anh quá bận để không còn muốn nghe những lời phàn nàn của cô. Thường khi cãi nhau, chỉ có con gái giận hờn, tắt đi không nghe máy, để người con trai phải tìm đến tận nơi làm lành…
Anh để chế độ báo cuộc gọi đến khi tắt máy nên Hạnh gọi bao nhiêu lần anh đều biết. Sau mỗi lúc bận, khi có thể, bật máy lên là anh điện thoại cho cô ngay lập tức, hỏi thăm cô đủ chuyện. Có lần cô hờn trách: “Một ngày nào đó, em hấp hối, gọi anh về nhưng chẳng được, khi anh có thể nghe điện thoại mà về với em, em đã chẳng còn sống nữa”.
Hạnh chưa bao giờ tắt máy điện thoại mặc dù cô có thể làm thế để anh cũng phải trải qua cảm giác khó chịu khi không liên lạc được với người yêu. Nhưng tình yêu của cô lớn hơn sự ích kỉ đó. Cô luôn muốn là người lắng nghe anh khi anh cần cô. Dù bất kể đó là lúc nào.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”.
Nam thấy lạ. Chưa bao giờ anh phải nghe những âm thanh đó từ số điện thoại của Hạnh. Anh bấm thử nhiều lần, không hề có sự thay đổi nào. Anh bắt đầu lo lắng. Nam phóng tới nhà Hạnh. Căn nhà đóng cửa im ỉm, không có bóng dáng ai. Nam muốn điện thoại cho người bạn nào đó của Hạnh để hỏi xem điều gì đã xảy ra, nhưng thật tệ, ngay cả thời gian nghe điện thoại từ người yêu mình anh còn chẳng có, làm sao anh biết nổi một số điện nào của bạn cô.
Nam đứng trước cổng nhà Hạnh, như một kẻ mất phương hướng, tay vẫn không ngừng bấm nút gọi. Anh cứ hi vọng, một cơ may nào đó, Hạnh bật máy và anh có thể nghe được câu nói thân thương: “Anh à, em đây…”. Nhưng chẳng có gì cả.
Bác hàng xóm nhìn anh đứng đó chạy sang: “Sao cậu còn ở đây? Hạnh nó bị tai nạn từ tối qua, khoảng 9 rưỡi. Chẳng hiểu đi đâu một mình… nghe nói nguy kịch lắm…”
Nam nhìn lại nhật kí cuộc gọi, 4 cuộc gọi nhỡ của Hạnh lúc 9h15. Nước mắt anh chảy dài, Hạnh đã rất cần anh, vậy mà anh…
Nam phóng xe vào viện, suốt đường đi, câu nói của Hạnh vang vang trong đầu: “Khi anh có thể nghe điện thoại mà về với em, có lẽ em đã chẳng còn sống nữa…”.
Theo Dân trí
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”. Hạnh cúp máy, nghẹn đắng cổ họng.
Không điện thoại được cho Nam, Hạnh buồn bã đi bộ về. Cô tới nhà sách, rồi bị móc ví, chẳng còn một xu bắt taxi về. Cô không thiếu bạn để có thể nhờ lúc này. Nhưng trong một buổi tối thứ 7, một cô gái xinh đẹp, có người yêu lại cậy nhờ bạn bè đưa về trong lúc khó khăn, chúng bạn hẳn sẽ đặt câu hỏi: “Anh ấy đâu?”. Mà cái câu hỏi đó, Hạnh cũng muốn được trả lời.
Ảnh minh họa: Getty Images
Vậy là Hạnh đi bộ 7 cây về nhà. Gió mùa hè chọc ghẹo, thi thoảng lại thổi khe khẽ chiếc váy bằng voan mỏng của cô. Nhưng đôi giày 7 phân thì không hiền lành như thế. Nó làm chân cô đau.
Có lẽ anh lại bận đi tiếp khách cho công ty, hoặc là đang kí một bản hợp đồng nào đó, cũng có thể anh đang tập trung hoàn thành nốt cái thiết kế quan trọng…Quá nhiều chuyện khiến anh phải tập trung, mà chúng đều là những lí do để anh tắt máy.
Hạnh đã từng cãi nhau nảy lửa với Nam về điều đó. Nhưng câu trả lời của Nam làm cô chẳng thế nói gì thêm được nữa. “Anh là con người của công việc, cái công ty đó cần anh, cần anh tuyệt đối, nhất là trong những giờ phút quan trọng. Anh không thể vừa kí hợp đồng vừa nhận tin nhắn, càng không thể đang tiếp khách mà nghe điện thoại”. Hạnh đã cười chua chát với chính mình: “Phải rồi, mọi việc đều cần có anh, còn em?”.
Những lần hai đứa cãi nhau, anh luôn là người tắt máy. Có lẽ anh quá bận để không còn muốn nghe những lời phàn nàn của cô. Thường khi cãi nhau, chỉ có con gái giận hờn, tắt đi không nghe máy, để người con trai phải tìm đến tận nơi làm lành…
Anh để chế độ báo cuộc gọi đến khi tắt máy nên Hạnh gọi bao nhiêu lần anh đều biết. Sau mỗi lúc bận, khi có thể, bật máy lên là anh điện thoại cho cô ngay lập tức, hỏi thăm cô đủ chuyện. Có lần cô hờn trách: “Một ngày nào đó, em hấp hối, gọi anh về nhưng chẳng được, khi anh có thể nghe điện thoại mà về với em, em đã chẳng còn sống nữa”.
Hạnh chưa bao giờ tắt máy điện thoại mặc dù cô có thể làm thế để anh cũng phải trải qua cảm giác khó chịu khi không liên lạc được với người yêu. Nhưng tình yêu của cô lớn hơn sự ích kỉ đó. Cô luôn muốn là người lắng nghe anh khi anh cần cô. Dù bất kể đó là lúc nào.
Ảnh minh họa: Getty Images
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”.
Nam thấy lạ. Chưa bao giờ anh phải nghe những âm thanh đó từ số điện thoại của Hạnh. Anh bấm thử nhiều lần, không hề có sự thay đổi nào. Anh bắt đầu lo lắng. Nam phóng tới nhà Hạnh. Căn nhà đóng cửa im ỉm, không có bóng dáng ai. Nam muốn điện thoại cho người bạn nào đó của Hạnh để hỏi xem điều gì đã xảy ra, nhưng thật tệ, ngay cả thời gian nghe điện thoại từ người yêu mình anh còn chẳng có, làm sao anh biết nổi một số điện nào của bạn cô.
Nam đứng trước cổng nhà Hạnh, như một kẻ mất phương hướng, tay vẫn không ngừng bấm nút gọi. Anh cứ hi vọng, một cơ may nào đó, Hạnh bật máy và anh có thể nghe được câu nói thân thương: “Anh à, em đây…”. Nhưng chẳng có gì cả.
Bác hàng xóm nhìn anh đứng đó chạy sang: “Sao cậu còn ở đây? Hạnh nó bị tai nạn từ tối qua, khoảng 9 rưỡi. Chẳng hiểu đi đâu một mình… nghe nói nguy kịch lắm…”
Nam nhìn lại nhật kí cuộc gọi, 4 cuộc gọi nhỡ của Hạnh lúc 9h15. Nước mắt anh chảy dài, Hạnh đã rất cần anh, vậy mà anh…
Nam phóng xe vào viện, suốt đường đi, câu nói của Hạnh vang vang trong đầu: “Khi anh có thể nghe điện thoại mà về với em, có lẽ em đã chẳng còn sống nữa…”.
Theo Dân trí
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)