Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2011
♥Tách cà phê muối♥
Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói
dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".
Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!
Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011
Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011
Yêu đơn giản chỉ là...
Có lẽ bạn đã đọc đâu đó:
Một tình yêu nhỏ đơn giản chỉ là...
Là bạn đã bắt đầu thích 1 ai đó mà chưa dám nói ra vì sợ người kia chưa chắc đã thích mình.
Tất nhiên là 1 tình yêu nhỏ chỉ dành cho 1 cô gái nhỏ mà thôi.
Bạn thích yêu 1 ai đó mà có thể cãi nhau với bạn hoài mà không chán
Nó cũng chỉ đơn giản là khi bạn muốn nhìn người đó 1 lúc mà không dám.
Mỗi buổi sáng thức dậy người đầu tiên bạn chợt nghĩ tới là người ấy.
Đơn giản là bạn đã bắt đầu cảm thấy 1 số rắc rối đang đến.
Đơn giản là khi phải đi xa bạn cảm thấy lưu luyến... Và bạn đã yêu 1 chút rồi đó!
Tình yêu đơn giản là khi bạn nhớ tới người ấy muốn gọi điện, gọi xong mà chẳng biết nói gì.
Đơn giản là gọi điện không biết nói gì mà chỉ muốn nghe thấy giọng nói của người đó.
Đơn giản là ghi nhớ từng lời nói của người đó
Đơn giản cũng chỉ là muốn giới thiệu tất cả những gì mình có cho người đó xem.
Khi bên cạnh người đó bạn thờ ơ rồi khi xa cách bạn lại đi tìm kiếm.
Đơn giản là chẳng biết nói yêu thế nào cả... (chẳng đơn giản tẹo nào).
Đơn giản chỉ là có những chuyện mà chỉ 2 người hiểu mà không ai có thể hiểu được.
Đơn giản là nhìn ảnh người đó mà bạn cười như chưa bao giờ được cười mà không hiểu lí do tại sao.
Đơn giản khi nghe người đó hát mà bạn cứ nghe đi nghe lại mãi mà không chán.
Đơn giản là khi đi ngoài đường bạn nghĩ tới người đó bạn phá lên cười, mọi người tưởng bạn bị hâm... Có khi nào bạn đã bắt đầu hâm vì một ai đó chưa?
Đơn giản là bạn thích bị gọi là hâm.
Tình yêu đơn giản là bạn yêu cả nhưng cái xấu của người đó, vì nếu không có cái xấu đó thì người đó không còn là người mà bạn đang yêu nữa.
Và cuối cùng khi đọc những dòng chữ trên, bạn nghĩ về một ai đó thì...^^
Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011
Làm gì có một ông bố như thế
Bạn hãy tưởng tưởng có một buổi tối, vừa ăn cơm xong, trong khi chờ cho vợ dọn dẹp bát đũa, lau bàn ghế và quét sàn nhà, bạn trải tờ báo ra, chúi mủi đọc.
Bạn đang say sưa xem tiếp một đoạn tiểu thuyết đăng nhiều kỳ thì thằng con bạn xề lại. Nó lật tập ra, đẩy tới trước mặt bạn, nài nỉ:
- Ba chỉ con làm tập làm văn nghen ba!
Bạn hơi bực mình vì bị phá đám, miệng hỏi mà mắt không rời tờ báo:
- Đề gì?
- Tả cảnh buổi tối trong gia đình.
- Trời ơi! - Bạn la lên - Dễ như vậy mà làm không được! Thì con cứ quan sát cảnh buổi tối trong gia đình mình mà tả.
Thằng con bạn nhăn nhó:
- Buổi tối ở nhà mình có gì đâu ba?
- Sao lại không có gì! Thằng này nói lạ! - Bạn ngước mắt lên - Buổi tối trong nhà ba em ngồi đọc báo nè, mẹ em rửa chén và khâu vá nè, còn em thì học bài hay làm gì đó, kể tuột hết ra!
- Kể y như thiệt hả ba? - Con trai bạn lại hỏi.
- Ừ, có sao kể vậy! Khỏi cần thêm bớt gì hết! Cứ làm đi, lát nữa ba coi lại cho.
Thằng con bạn được đả thông, nó yên tâm kéo cuốn tập sát vô người. Nhưng nó chưa kịp cầm viết lên, bạn đã gọi giật:
- Khoan đã! Con rót cho ba ly nước rồi hãy làm bài!
Ra lệnh xong, bạn cúi xuống đọc tiếp câu chuyện và quên phắt thằng con đang ngồi cặm cụi làm bài bên cạnh sau khi bưng ly nước trà bốc khối đặt trước mặt bạn.
Đọc xong mục tiểu thuyết đăng nhiều kỳ, bạn đọc tới trang văn hóa văn nghệ, tò mò xem thử sân khấu cải lương hôm nay có gì lạ, rồi bạn nhảy qua mục rao vặt, dừng hơi lâu chỗ "xe bán", định tạm tìm coi có ai bán chiếc mô-by-lét nào cũ cũ không, mua được một chiếc như vậy để đi làm thay cho xe đạp cũng đỡ khổ cặp giò. Cuối cùng, bao giờ cũng vậy, bạn giở qua trang thể thao và chết chìm luôn ở đó.
Bạn hãy tưởng tưởng trong khi bạn đang theo dõi để xem ở tít bên xứ I-ta-li-a xa xôi, Pla-ti-ni và Ma-ra-đô-na ai đá bóng giói hơn thì thằng con đang ngồi ngay bên nách bạn phá ngang:
- Con làm bài vậy có được không ba?
- Làm vậy là làm sao?
Bạn hờ hững hỏi lại, mắt không rời nước I-ta-li-a.
Thằng con bạn hào hứng:
- Để con đọc cho ba nghe.
Thấy nó chuẩn bị đọc, bạn vội vàng khoát tay:
- Thôi, thôi, khỏi! Con cứ làm đi, lát nữa ba tự đọc lấy.
Thằng con bạn mặt mày lập tức ỉu xìu. Nó lẩm bẩm gì đó nhưng bạn không nghe rõ. Bạn nhủ bụng, kệ nó, đằng nào nó cũng làm được, tả buổi tối trong nhà mà khó quái gì! Vấn đề quan trọng là ở trận đấu lượt về sắp tới, chẳng biết đội Na-pô-li có phụ thù đội Giu-ven-tuýt nổi không.
Đến khi bạn đi vòng quanh thế giới thể thao trở về thì thằng con bạn đã làm xong bài được hơn phân nữa.
Thấy nó mãi mê viết, bạn không gọi, sợ nó mất hứng. Bạn lặng lẽ chồm người qua bên cạnh, dòm qua vai nó để quan sát bài làm.
Bạn hãy tưởng tưởng, càng đọc bài làm của nó, mắt bạn càng hoa lên. Những điều nó tả sao nghe chướng quá:
"Buổi tối trong gia đình em rất là êm ấm, ai làm việc nấy. Em là học sinh nên em học bài, làm bài chuẩn bị cho ngày mai. Má em thì làm việc không ngơi tay, hết rửa chén đến lau nàh. Lau nhà xong, má em đi giăt đồ. Sau đó, má em đem củi ra chẻ. Đúng ra, chẻ củi là việc của ba em nhưng ba em bận đọc báo nên má em phải làm thay!".
Bạn lắng tai nghe. Quả là vợ bạn đang chẻ củi sau bếp. Tiếng "cạch cạch" vang lên rõ mồn một.
"Trong nhà chỉ có ba em là nhàn nhã nhất. Ăn cơm xong, ba ngồi đọc báo, thỉnh thoảng sai em gót nữa hoặc châm thuốc dùm ba. Em nài ba giảng bài cho em bài tập làm văn, ba em cũng không để ý. Vì ba là ba của em, là chồng của má em, là chủ gia đình nên không ai nói gì ba cả. Em mà làm như vậy chắc là bị quỳ gối lâu rồi. Làm ba thật là sướng!".
Đọc đến đâu, mồ hôi bạn toát ra đến đó. Bạn lẳng lẳng rời khỏi bàn và nhón gót đi xuống bếp. Thấy vợ đang chẻ củi, bạn giằng lấy cái búa:
- Em đi nghĩ đi! Để anh làm cho!
Hành động của bạn thật khác thường. Điều đó khiến vợ bạn trố mắt nhìn bạn như thể bạn là một người từ hành tinh khác đến. Nhưng không sao - bạn nghĩ - mọi việc sẽ đâu vào đấy ngay!
Chẻ xong một bó củi nhỏ, thay vì tự mình có thể đi lấy thêm củi một cách dễ dàng, bạn lại lớn tiếng gọi thằng con:
- Con ơi, mang lại đây cho ba thêm một bó củi nào!
Con bạn tất sẽ làm theo lời bạn nhưng rõ ràng nó cảm thấy hoang mang vì phải sửa lại bài tập làm văn. "Dù sao ba em cũng không phải lười lắm. Cuối cùng ba em cũng đi chẻ củi. Làm đầu tiên em thấy một chuyện lạ như vậy!". Đó là những điều bạn mong đợi mặc dù không phải tất cả đểu hoàn toàn tốt nghiệp.
Rồi bạn hãy tưởng tưởng rằng, vì đã lâu rồi không mó đến công việc nên bạn sử dụng chiếc búa không thật thuần thục. Bạn chẻ từng thanh củi một cách khó khăn. Và đến khi gặp phải một thanh củi có mắc, những thớ gỗ cứ xoắn chặt vào nhau khiến bạn không làm sao tách chúng ra được, thì bạn đâm ra nóng này và lóng ngóng bỏ búa vào tay mình. Nguyên bàn tay trái cảu bạn đứt lia ra và giãy đành đạch như cái đuôi thằn lằn.
Đến đây, nếu như bạn cảm thấy khủng khiếp quá thì thôi, đừng tưởng tượng nữa. Có phải chuyện thật đâu, tất cả chỉ là bịa thôi! Chứ làm gì có một ông bố như thế! Bạn có tin như vậy không? Bạn đang giảng bài cho con bạn đấy chứ?
Bạn đang say sưa xem tiếp một đoạn tiểu thuyết đăng nhiều kỳ thì thằng con bạn xề lại. Nó lật tập ra, đẩy tới trước mặt bạn, nài nỉ:
- Ba chỉ con làm tập làm văn nghen ba!
Bạn hơi bực mình vì bị phá đám, miệng hỏi mà mắt không rời tờ báo:
- Đề gì?
- Tả cảnh buổi tối trong gia đình.
- Trời ơi! - Bạn la lên - Dễ như vậy mà làm không được! Thì con cứ quan sát cảnh buổi tối trong gia đình mình mà tả.
Thằng con bạn nhăn nhó:
- Buổi tối ở nhà mình có gì đâu ba?
- Sao lại không có gì! Thằng này nói lạ! - Bạn ngước mắt lên - Buổi tối trong nhà ba em ngồi đọc báo nè, mẹ em rửa chén và khâu vá nè, còn em thì học bài hay làm gì đó, kể tuột hết ra!
- Kể y như thiệt hả ba? - Con trai bạn lại hỏi.
- Ừ, có sao kể vậy! Khỏi cần thêm bớt gì hết! Cứ làm đi, lát nữa ba coi lại cho.
Thằng con bạn được đả thông, nó yên tâm kéo cuốn tập sát vô người. Nhưng nó chưa kịp cầm viết lên, bạn đã gọi giật:
- Khoan đã! Con rót cho ba ly nước rồi hãy làm bài!
Ra lệnh xong, bạn cúi xuống đọc tiếp câu chuyện và quên phắt thằng con đang ngồi cặm cụi làm bài bên cạnh sau khi bưng ly nước trà bốc khối đặt trước mặt bạn.
Đọc xong mục tiểu thuyết đăng nhiều kỳ, bạn đọc tới trang văn hóa văn nghệ, tò mò xem thử sân khấu cải lương hôm nay có gì lạ, rồi bạn nhảy qua mục rao vặt, dừng hơi lâu chỗ "xe bán", định tạm tìm coi có ai bán chiếc mô-by-lét nào cũ cũ không, mua được một chiếc như vậy để đi làm thay cho xe đạp cũng đỡ khổ cặp giò. Cuối cùng, bao giờ cũng vậy, bạn giở qua trang thể thao và chết chìm luôn ở đó.
Bạn hãy tưởng tưởng trong khi bạn đang theo dõi để xem ở tít bên xứ I-ta-li-a xa xôi, Pla-ti-ni và Ma-ra-đô-na ai đá bóng giói hơn thì thằng con đang ngồi ngay bên nách bạn phá ngang:
- Con làm bài vậy có được không ba?
- Làm vậy là làm sao?
Bạn hờ hững hỏi lại, mắt không rời nước I-ta-li-a.
Thằng con bạn hào hứng:
- Để con đọc cho ba nghe.
Thấy nó chuẩn bị đọc, bạn vội vàng khoát tay:
- Thôi, thôi, khỏi! Con cứ làm đi, lát nữa ba tự đọc lấy.
Thằng con bạn mặt mày lập tức ỉu xìu. Nó lẩm bẩm gì đó nhưng bạn không nghe rõ. Bạn nhủ bụng, kệ nó, đằng nào nó cũng làm được, tả buổi tối trong nhà mà khó quái gì! Vấn đề quan trọng là ở trận đấu lượt về sắp tới, chẳng biết đội Na-pô-li có phụ thù đội Giu-ven-tuýt nổi không.
Đến khi bạn đi vòng quanh thế giới thể thao trở về thì thằng con bạn đã làm xong bài được hơn phân nữa.
Thấy nó mãi mê viết, bạn không gọi, sợ nó mất hứng. Bạn lặng lẽ chồm người qua bên cạnh, dòm qua vai nó để quan sát bài làm.
Bạn hãy tưởng tưởng, càng đọc bài làm của nó, mắt bạn càng hoa lên. Những điều nó tả sao nghe chướng quá:
"Buổi tối trong gia đình em rất là êm ấm, ai làm việc nấy. Em là học sinh nên em học bài, làm bài chuẩn bị cho ngày mai. Má em thì làm việc không ngơi tay, hết rửa chén đến lau nàh. Lau nhà xong, má em đi giăt đồ. Sau đó, má em đem củi ra chẻ. Đúng ra, chẻ củi là việc của ba em nhưng ba em bận đọc báo nên má em phải làm thay!".
Bạn lắng tai nghe. Quả là vợ bạn đang chẻ củi sau bếp. Tiếng "cạch cạch" vang lên rõ mồn một.
"Trong nhà chỉ có ba em là nhàn nhã nhất. Ăn cơm xong, ba ngồi đọc báo, thỉnh thoảng sai em gót nữa hoặc châm thuốc dùm ba. Em nài ba giảng bài cho em bài tập làm văn, ba em cũng không để ý. Vì ba là ba của em, là chồng của má em, là chủ gia đình nên không ai nói gì ba cả. Em mà làm như vậy chắc là bị quỳ gối lâu rồi. Làm ba thật là sướng!".
Đọc đến đâu, mồ hôi bạn toát ra đến đó. Bạn lẳng lẳng rời khỏi bàn và nhón gót đi xuống bếp. Thấy vợ đang chẻ củi, bạn giằng lấy cái búa:
- Em đi nghĩ đi! Để anh làm cho!
Hành động của bạn thật khác thường. Điều đó khiến vợ bạn trố mắt nhìn bạn như thể bạn là một người từ hành tinh khác đến. Nhưng không sao - bạn nghĩ - mọi việc sẽ đâu vào đấy ngay!
Chẻ xong một bó củi nhỏ, thay vì tự mình có thể đi lấy thêm củi một cách dễ dàng, bạn lại lớn tiếng gọi thằng con:
- Con ơi, mang lại đây cho ba thêm một bó củi nào!
Con bạn tất sẽ làm theo lời bạn nhưng rõ ràng nó cảm thấy hoang mang vì phải sửa lại bài tập làm văn. "Dù sao ba em cũng không phải lười lắm. Cuối cùng ba em cũng đi chẻ củi. Làm đầu tiên em thấy một chuyện lạ như vậy!". Đó là những điều bạn mong đợi mặc dù không phải tất cả đểu hoàn toàn tốt nghiệp.
Rồi bạn hãy tưởng tưởng rằng, vì đã lâu rồi không mó đến công việc nên bạn sử dụng chiếc búa không thật thuần thục. Bạn chẻ từng thanh củi một cách khó khăn. Và đến khi gặp phải một thanh củi có mắc, những thớ gỗ cứ xoắn chặt vào nhau khiến bạn không làm sao tách chúng ra được, thì bạn đâm ra nóng này và lóng ngóng bỏ búa vào tay mình. Nguyên bàn tay trái cảu bạn đứt lia ra và giãy đành đạch như cái đuôi thằn lằn.
Đến đây, nếu như bạn cảm thấy khủng khiếp quá thì thôi, đừng tưởng tượng nữa. Có phải chuyện thật đâu, tất cả chỉ là bịa thôi! Chứ làm gì có một ông bố như thế! Bạn có tin như vậy không? Bạn đang giảng bài cho con bạn đấy chứ?
1985
Nguyễn Nhật Ánh
Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)